Mất Khống Chế

Chương 10: Ông nội

Tɧẩʍ ɖυật Thư lại đặt điện thoại lên tai, nói với Lâm Đức Xuyên đầu dây bên kia: "Chú nghe thấy rồi đấy, tạm thời con bé không muốn nói chuyện với chú. Có chuyện gì, đợi về Bắc Thành rồi nói sau."

Anh nói xong liền định cúp điện thoại, Lâm Đức Xuyên vội vàng nói: "Khoan đã Duật Thư."

Tɧẩʍ ɖυật Thư vẫn luôn xem thường Lâm Đức Xuyên, sắc mặt cũng khá mất kiên nhẫn, hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Lâm Đức Xuyên nói: "Duật Thư, cháu có thể đưa Tiểu Yên về quê một chuyến không, ông nội nó dù sao cũng đã nuôi nó đến mười hai tuổi, bây giờ người đã mất, nó dù sao cũng nên về nhà thắp cho ông nó nén nhang, lạy một lạy."

Tɧẩʍ ɖυật Thư nghe xong nhíu mày, nể mặt mẹ anh ta mới nhẫn nại trả lời qua loa một câu: "Được rồi, để tôi hỏi cô ấy đã rồi nói sau."

Cúp điện thoại, Lâm Yên ngồi xổm trước vali nhìn Tɧẩʍ ɖυật Thư hỏi: "Sao vậy?"

Tɧẩʍ ɖυật Thư khóa màn hình điện thoại rồi mới nhìn Lâm Yên.

Anh biết Lâm Yên chắc chắn sẽ không quay về, dù sao năm đó thà tự mình sống cũng không muốn về nhà, nhất định có lý do của cô.

Nhưng vẫn thuật lại lời của Lâm Đức Xuyên, nói: "Ba em muốn em về quê thắp cho ông em nén hương, nói ông ấy dù sao cũng nuôi em đến mười hai tuổi."

Lâm Yên nghe xong, không khách khí nói: "Em thấy ông ta bị bệnh thần kinh rồi, bảo em về quê thắp hương cho lão già đó, em sợ lão già đó không chịu nổi. Thật sự để em về, em không đào mộ ông ta lên đã là may lắn rồi."

Tɧẩʍ ɖυật Thư ngồi trên ghế, nhìn Lâm Yên thật sâu.

Mặc dù rất tò mò về Lâm Yên, nhưng anh không hỏi gì cả.

Ngược lại, Lâm Yên cảm thấy bất ngờ, nhìn Tɧẩʍ ɖυật Thư, hỏi: "Sao anh không hỏi em, tại sao năm đó lại bỏ nhà ra đi?"

Tɧẩʍ ɖυật Thư nhìn Lâm Yên, rất biết ý tứ nói: "Đó là chuyện riêng của em, em muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói người khác cũng không có tư cách hỏi."

Lâm Yên nói: "Thật ra cũng không tính là chuyện riêng tư gì. Năm em năm tuổi, ba mẹ em ly hôn, thật ra cả hai người họ đều không muốn em, nhưng cuối cùng tòa án xử em cho Lâm Đức Xuyên, Lâm Đức Xuyên thấy em phiền phức, vừa ly hôn liền ném em về quê. Lâm Hữu Phúc đối xử với em rất tệ, ông ta thích đánh bài uống rượu, mỗi lần đánh bài thua tiền về nhà lại trút giận lên em, đánh đập em như vậy đã là nhẹ rồi."

Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa hồi tưởng lại chuyện cũ.

Có lẽ vì thời gian đã trôi qua quá lâu, mà giờ cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với những tổn thương thời thơ ấu, nên khi kể lại những tổn thương đã xảy ra với mình, cô bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác.

Cô bình tĩnh nói: "Ông ta cũng chưa bao giờ cho em tiền, năm lớp một, trường yêu cầu đóng năm mươi tệ tiền đồng phục, em trì hoãn đến mức không thể trì hoãn được nữa, giáo viên chủ nhiệm đã giục em rất nhiều lần, cuối cùng em không còn cách nào khác mới lấy hết can đảm về nhà xin tiền ông ta. Tất nhiên, cuối cùng em cũng có được năm mươi tệ đó, nhưng cái giá phải trả là em không biết bị tát bao nhiêu cái, thứ Hai đến trường mặt vẫn sưng vù như đầu heo, mặt mũi bầm tím không có chỗ nào nhìn được."

"Giáo viên chủ nhiệm thấy vết thương trên mặt em, sau giờ học liền cùng hiệu trưởng đến nhà em thăm hỏi, mục đích ban đầu của họ là hy vọng ông em đừng đánh em nữa, nhưng Lâm Hữu Phúc lại nói với bên ngoài, đánh em là vì em trộm tiền ở nhà."

"Anh biết đấy, làng rất nhỏ, Lâm Hữu Phúc lại ngày nào cũng ra ngoài đánh bài, gặp ai cũng nói em hay nói dối, không chỉ ngày nào cũng trộm tiền của ông ta ở nhà, còn trộm đồ ở ngoài mang về. Rất nhanh chóng, người trong làng đều nói em ăn trộm, nhà nào có con, bố mẹ họ đều dặn dò con cái đừng chơi với em, từ đó, em đã trải qua sáu năm bị bắt nạt ở trường, mỗi ngày mở mắt ra, điều đầu tiên nghĩ đến chính là phải rời khỏi nơi đó."

"Cuối cùng cũng đợi đến năm em mười hai tuổi, ngày nhận được giấy báo nhập học của trường trung học số một huyện,tem không nói với ai, thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi đó không chút lưu luyến."

"Đương nhiên, việc em rời đi dứt khoát như vậy không chỉ đơn thuần là vì bị ngược đãi hay bị bắt nạt. Khi em học lớp năm, cơ thể em bắt đầu phát triển, có một lần khi em đang tắm, em phát hiện Lâm Hữu Phúc trốn ngoài cửa nhìn trộm. Từ đó về sau, buổi tối đi ngủ em không chỉ khóa cửa mà còn đẩy tủ chặn cửa lại."

"Một buổi tối nọ, Lâm Hữu Phúc đánh bài xong về nhà, ông ta cầm chìa khóa định mở cửa phòng em, nhưng không biết em đã đổi khóa từ lâu rồi. Ông ta thử mãi mà không mở được cửa, có lẽ đã nhận ra em đang đề phòng ông ta, nên tức giận mắng chửi em ầm ĩ ở bên ngoài."

"Ông ta rất giỏi bịa đặt, chắc là bị em chọc tức đến mức không nhẹ, nên từ đó về sau lại bắt đầu phao tin đồn nhảm về em bên ngoài, nói em ăn mặc lòe loẹt là muốn quyến rũ đàn ông, thường xuyên không về nhà vào ban đêm không biết đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi."

"Vì từ nhỏ đã quen bị người ta đặt điều, nên em cũng không quan tâm người khác nói gì về mình, chỉ cần họ đừng đến trước mặt em mắng chửi em, em đều có thể coi như không nghe thấy. Nhưng hồi nhỏ em đúng là rất thích làm đẹp, anh biết đấy, những cô bé mười một, mười hai tuổi, nhìn thấy những bé gái khác mặc váy đẹp, cài kẹp tóc đẹp, trong lòng rất ngưỡng mộ. Nhưng Lâm Hữu Phúc không thể nào cho em mua quần áo, nên em học cách tự may vá. Trong nhà có một chiếc máy may cũ, cuối tuần em sẽ đi nhặt chai lọ và giấy vụn ở thị trấn, tiết kiệm đủ tiền thì đến chợ đầu mối mua vải về tự may váy cho mình."