Nghe thần nữ giải thích, Thủy Hoàng khẽ sững sờ. Dường như lần đầu tiên, ông nhận ra rằng chính mình cũng có phần trách nhiệm khiến con trai phải tự sát.
Nếu ngay từ đầu ông không để Phù Tô chỉ học mỗi Nho gia mà cho cậu tiếp cận thêm các học thuyết khác, nếu sớm lập thái tử, thì làm sao Triệu Cao và Lý Tư có cơ hội giả mạo chiếu chỉ?
...
Tại Bái huyện, Lưu Bang cầm số bạc vay mượn được, mua một gói thịt chó và ung dung đi tới sân nhà Tiêu Hà.
Hiện giờ, Tiêu Hà chỉ là một viên chức nhỏ ở Bái huyện. Nhìn những cảnh tượng trên màn sáng, y cũng không khỏi thở dài.
“Đến ăn thịt chó đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tên đó đúng là không có gan, lại có thể bị một cách lừa dối như thế mà mất mạng…” Lưu Bang lắc đầu.
“Uống rượu thôi, uống rượu!” Hắn tìm một hũ rượu, rót đầy cho người bạn thân.
“Rượu này… sao ta thấy quen quá…” Tiêu Hà nhìn hũ rượu, càng nhìn càng thấy quen mắt.
“Tất nhiên là rượu trong viện nhà ngươi rồi, quả nhiên thơm lừng!” Lưu Bang cười đùa, mặt mày hí hửng.
Tiêu Hà: “…”
Sau một bát rượu, Lưu Bang xoa xoa tay nhìn Tiêu Hà đầy ẩn ý.
Nhưng Tiêu Hà chẳng lấy bạc ra, chỉ ngẩng đầu tiếp tục chăm chú nhìn màn sáng.
[Tóm lại, cuộc chính biến Sa Khâu đầy kịch tính và hoang đường đã giúp Hồ Hợi lên ngôi hoàng đế, làm thay đổi vận mệnh của đế quốc Tần. Chính biến này đã khiến quyền lực trung ương của nhà Tần hoàn toàn sụp đổ.]
[Trong đó, có vô số yếu tố tình cờ góp phần vào sự sụp đổ này. Thứ nhất, Thủy Hoàng dù đã gần 50 tuổi nhưng không lập thái tử. Thứ hai, nếu Hồ Hợi không tham gia chuyến tuần du này, thì dù Triệu Cao có giỏi đến đâu, chính biến Sa Khâu cũng không thể xảy ra. Thứ ba, sau khi Thủy Hoàng mắc trọng bệnh, ông đã phái trọng thần Mông Nghị đến Trung Nguyên cầu phúc, nhưng khi Mông Nghị trở về, Thủy Hoàng đã băng hà. Nếu Mông Nghị có mặt thì mọi chuyện có lẽ đã khác.]
...