“Ha ha! Bạo Tần vô đạo, chết cũng đáng đời!” Trong một sân nhỏ, Hạng Lương ngồi trên ghế đá, ngửa mặt cười lớn. “Được nhìn thấy cảnh tượng thế này, ta có chết cũng không hối tiếc!”
“Vũ nhi, thêm một bát nữa!”
Hạng Vũ vui vẻ bưng thùng nước, nhón chân múc thêm cho ông một bát đầy.
....
Lúc này, trên màn hình, nữ thần xinh đẹp nhẹ nhàng nâng tay, đầu ngón tay chạm nhẹ, màn hình chuyển động tựa như gợn sóng. Sông núi hiện lên, xe ngựa lần lượt xuất hiện trên màn sáng.
Bên bờ sông, một học trò của Mặc gia sững sờ nhìn cảnh tượng đổi thay trong màn hình, lẩm bẩm: “Sức mạnh này… có thể ngay lập tức thay đổi thời không. Thần nữ thật đáng sợ!”
“Đại sư huynh, mau ra đây xem thần tích! Thủy Hoàng sắp băng hà rồi!” Hắn ta chạy hộc tốc về, đến mức làm rơi mất một chiếc giày mà không hề hay biết.
...
Trong cung Hàm Dương, sắc mặt Doanh Chính tái mét. Ông nhìn chằm chằm vào những chiếc xe ngựa xuất hiện trên màn sáng, đôi mắt đỏ ngầu.
Thần nữ, tại sao lại đem chuyện sau khi ta băng hà, lại còn cảnh tượng bẩn thỉu thế này ra để cho thiên hạ nhìn thấy? Nếu bọn nô tài thấy hình ảnh ta nằm cùng xe với cá muối, đầy mùi tanh hôi, chúng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì?
Nhưng video vẫn tiếp tục phát. Mọi người đều nhìn thấy, hai vị đại thần trong trang phục quan lại đang chỉ huy đám gia nhân, từng thùng cá muối được mang lên xe.
Những người này vừa nhét cá vào xe vừa bịt mũi, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà nôn khan.
“Không đúng!” Doanh Chính quan sát kỹ hình ảnh, càng nhìn càng cảm thấy có điều kỳ lạ. Hình dáng những chiếc xe ngựa này tuy giống với quy định triều đình, nhưng ông chưa từng thấy bao giờ.
Hơn nữa, hai đại thần trong video kia cũng không phải là Triệu Cao và Lý Tư thật, mà giống như những người khác đóng giả.
Chẳng lẽ, sau khi ta băng hà, hai vị đại thần đi theo ta đã bị thủ tiêu? Những kẻ khác thừa cơ chiếm đoạt quyền lực, đưa Hồ Hợi lên ngôi, phá hủy triều đại trong ba năm?
Triệu Cao, người đang bị lưỡi kiếm kề sát cổ, rưng rưng nước mắt nhìn sang, điên cuồng chớp mắt tỏ ý trung thành với Thủy Hoàng.
Còn Lý Tư, cũng bị kiếm kề cổ, chỉ khẽ nhíu mày, từ đầu đến cuối đều im lặng.