Khương Lê in bảng giá phòng trọ và đặt ngay vị trí dễ thấy trên quầy lễ tân.
Việc đăng ký thuê phòng đều phải dùng thẻ giao đồ ăn, ai chưa có thẻ thì cần làm một cái ngay tại quầy.
"Bà chủ Khương, hai vợ chồng tôi có thể ở chung một phòng đơn không?"
Người vừa lên tiếng là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, bên cạnh cô là một người đàn ông gầy yếu, chính là chồng của cô ấy.
Hai vợ chồng ở chung một phòng đơn sẽ tiết kiệm được một nửa tiền thuê, thay vì phải thuê phòng đôi.
Khương Lê hỏi hệ thống, sau khi nhận được câu trả lời, cô gật đầu.
"Được, phòng đơn tối đa có thể ở hai người. Hai anh chị thuê theo tháng hay theo năm?"
"Theo tháng."
Hiện tại, họ chỉ có đủ tiền thuê phòng theo tháng, vẫn cần giữ lại một phần điểm để lo chi phí ăn uống hằng ngày.
Trong lúc đăng ký, Khương Lê mở khóa phòng, sau khi trừ điểm, cô ngẩng đầu trả lại thẻ giao đồ ăn cho họ.
"Phòng của anh chị là 103, đi thẳng cửa bên đó vào sẽ thấy."
Người phụ nữ cầm thẻ trong tay, nước mắt xúc động rơi xuống.
Cô tên Đổng Lan Trân, chỉ có mình cô có dị năng, hơn nữa còn là một dị năng yếu ớt.
Trước đây ở căn cứ, ngay cả một căn phòng tử tế họ cũng không thuê nổi, hai vợ chồng chỉ có thể sống chui rúc trong tầng hầm tăm tối của Hắc Triều.
Sáng nay, sau khi nhận được suất ăn từ Bách Vị Quán, cô lập tức bàn bạc với chồng, mang theo toàn bộ tài sản chuyển đến Chung cư Bách Vị.
Ở đây có chỗ ăn, có chỗ ngủ, lại rẻ hơn nhiều lần so với căn cứ.
Chỉ cần họ tiết kiệm, cô ra ngoài săn zombie kiếm tinh hạch, họ sẽ có thể ở lại đây lâu dài.
"Cảm ơn, cảm ơn bà chủ!"
Đổng Lan Trân cúi đầu cảm tạ, nói liền mấy câu rồi kéo chồng đi nhận phòng.
Chờ hai người họ rời đi, Mao Thiết Đản nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ mình, bước lên đặt thẻ giao đồ ăn lên bàn.
"Bà chủ, em muốn thuê phòng đơn cho hai mẹ con. Mẹ em không có thẻ giao đồ ăn, có thể làm giúp mẹ em một cái không?"
Vừa dứt lời, Trương Ngọc Tú lập tức giật tay con trai kéo lùi về sau, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
"Thiết Đản, đừng phí phạm điểm số! Mẹ ở lều cũ của mình là đủ rồi, con cứ ở Chung cư Bách Vị, mẹ chết cũng yên tâm rồi."
Bà yếu đuối, dù có cố gắng thế nào cũng không thể kéo nổi con trai.
"Mẹ, chúng ta đã bàn bạc rồi mà, sẽ cùng nhau ở lại đây! Mẹ không có dị năng, ở đây là an toàn nhất. Sau này con sẽ cố gắng nâng cấp dị năng, săn zombie kiếm tinh hạch, chắc chắn có thể nuôi mẹ. Mẹ tin con được không?"
"Nhưng..."