“Nếu Quý phi nói có nhân chứng, vậy gọi người đó ra đối chất. Hãy nói rõ ràng, vào ngày nào, canh giờ nào, ai đã trộm đi mấy chục cân than ấy?
Thái giám và cung nữ trông coi than trong cung Quý phi rốt cuộc làm việc kiểu gì? Mấy chục cân than ngay trước mắt mà lại không ai nhìn thấy bị trộm đi sao?”
Khi Hương Vân bị dẫn tới, nàng ta lập tức ấp úng, nói năng không rõ ràng. Chỉ cần nhìn qua cũng biết có vấn đề.
Chân Hoàn đến giờ đã hiểu rõ, chuyện này hơn phân nửa là một màn tự biên tự diễn của Quý phi.
Bằng không, với thân phận của Hải Thường tại, nàng có thể có bao nhiêu cung nữ và thái giám hầu hạ? Lại làm sao có khả năng trộm mấy chục cân than từ ngay dưới mắt người của Quý phi mà không ai hay biết?
Hoằng Lịch thấy Hương Vân không nói nổi một câu hoàn chỉnh, không đợi Chân Hoàn lên tiếng, đã lập tức hạ lệnh lôi nàng ta xuống đánh chết.
Xin hỏi, đây là đang giúp Quý phi diệt khẩu sao?
Chân Hoàn thật sự cảm thấy nực cười. Nàng nhớ rõ chân ái của Hoằng Lịch chẳng phải Như Ý sao? Tại sao chuyện lộ rõ trăm ngàn sơ hở thế này, hắn lại không hề truy cứu tội của Quý phi, mà chỉ vội vã xử lý kẻ dưới?
Chân Hoàn khẽ khép mắt, cuối cùng vẫn mở miệng, lấy danh nghĩa hiếu sinh mà nói:
“Gϊếŧ chóc là điều không nên, chi bằng đổi thành hai mươi bản rồi trục xuất khỏi cung.”
Trong thời đại này, kẻ vu cáo chủ tử chính là tội đáng mất mạng. Nàng không thể ngăn cản Hoàng đế xử phạt, mạng sống của Hương Vân sau này ra sao chỉ có thể tùy vào số mệnh của nàng ta.
Nhưng hôm nay, kẻ đầu sỏ gây tội chẳng lẽ có thể toàn thân rút lui như vậy sao?
Chân Hoàn lạnh nhạt nhìn về phía Quý phi, chậm rãi cất tiếng:
“Nếu Hương Vân không nói được, người hầu bên cạnh Quý phi cũng không nói rõ được, vậy ai gia có nên tin rằng chuyện Hải Thường tại trộm than là do có kẻ cố ý vu hãm?”
Quý phi lắp bắp, vẻ mặt mất tự nhiên:
“Chuyện này… có lẽ… có lẽ là kẻ khác trộm, hoặc cũng có thể đám nô tài tính sai số lượng than mà thôi…”
Chân Hoàn bật cười lạnh lẽo.
“Vậy chính là do Quý phi quản lý không nghiêm.”
Nàng đảo mắt quan sát mọi người trong điện, rồi tiếp tục cất giọng đầy mỉa mai:
“Nhưng ai gia thấy hôm nay Quý phi thật sự phong quang vô hạn! Hải Thường tại và ngươi đều là phi tần, ngươi vậy mà dám dùng tư hình đối với nàng. Nếu hôm nay ai gia và Hoàng thượng, Hoàng hậu không kịp thời đến đây, chẳng lẽ ngươi còn định đánh chết nàng sao? Từ bao giờ, Hoàng đế ban cho ngươi quyền lực cai quản lục cung lúc nào vậy?”
Quý phi nghe vậy vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, liên tục nói không dám, biện bạch rằng bản thân chỉ vì tình thế cấp bách nên mới hành xử thiếu đúng mực.
Chân Hoàn không buồn nhìn nàng ta, chỉ chậm rãi quay sang Hoằng Lịch, giọng điềm nhiên nhưng ý tứ sắc bén:
“Ai gia thấy, phân vị của Quý phi e rằng quá cao, đến mức quên mất trời cao đất rộng. Hoàng đế cũng nên có chút xử phạt, tránh để kẻ khác trong hậu cung học theo mà làm càn.”
Sợ Hoằng Lịch lại chỉ đưa ra hình phạt nhẹ nhàng, chẳng những không răn đe được Quý phi mà còn khiến nàng ta càng thêm ngang ngược, Chân Hoàn liền tiếp lời:
“Ai gia nghĩ rằng phong hào ‘Tuệ’ không còn xứng với Cao thị nữa, hơn nữa phân vị này cũng quá cao rồi. Hoàng đế thấy sao?”
Hoằng Lịch thoáng trầm ngâm, nhưng cũng không có ý phản đối. Dù sao, chuyện này không cần hắn ra mặt làm kẻ ác, tự có người thay hắn giải quyết.
“Hoàng ngạch nương nói có lý. Vậy thì tước bỏ phong hào của Cao thị, giáng xuống phi vị.”
Chân Hoàn khẽ cười, ánh mắt lướt qua thái y rồi nhàn nhạt nói tiếp:
“Nếu thái y đã chẩn đoán rằng Cao thị cần tĩnh dưỡng, vậy mấy tháng tới, nàng ta cũng không cần rời khỏi Hàm Phúc Cung. Cứ yên tâm an dưỡng đi, tránh để bệnh tình không cẩn thận lại tái phát.”
“Hôm nay, những kẻ nô tài dám cả gan dĩ hạ phạm thượng, xét rằng các ngươi chỉ làm theo lệnh chủ tử, mỗi người chịu phạt mười trượng, đồng thời bị cắt nửa năm bổng lộc.”
Sau khi an bài cho Hải Lan chuyển đến Diên Hi Cung, nàng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lướt qua toàn bộ gian phòng, trong lòng dâng lên một tia châm chọc.
Như Ý được gọi là “chân ái”, vậy mà Hoằng Lịch từ đầu đến cuối vẫn thiên vị Cao Hi Nguyệt. Hải Lan được xem là tỷ muội tốt của Như Ý, nhưng khi Hoằng Lịch mở miệng, hắn hoàn toàn không quan tâm đến nỗi ủy khuất của nàng. Như Ý nói gì, hắn nghe nấy, dù nàng ta có quên mất bản thân hay không đoái hoài đến Hải Lan đi nữa. Còn Cao Hi Nguyệt, thủ đoạn vụng về, sơ hở trăm chỗ, nhưng khi ra tay lại vô cùng độc ác.
Nhìn quanh một lượt, Chân Hoàn chợt nhận ra trong căn phòng này, người duy nhất giữ được sự bình tĩnh và tỉnh táo, e rằng chỉ có Phú Sát Lang Hoa.
Một bên, Như Ý vẫn vui vẻ cùng Hoằng Lịch trao đổi ánh mắt ngọt ngào, nét cười dịu dàng hiện rõ trên gương mặt.
Chân Hoàn nhìn mà cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc nàng ta đang ngọt ngào cái gì? Hoằng Lịch từ đầu đến cuối chẳng phải vẫn luôn thiên vị Cao Hi Nguyệt sao? Nếu không có nàng đứng ra hôm nay, Cao Hi Nguyệt đã có thể bình yên vô sự mà thoát thân rồi.
Trước đây, chỉ vì Hoằng Lịch thiên vị Niên Thế Lan hơn Thẩm Mi Trang, nàng còn giằng co với hắn suốt một thời gian dài. Cớ gì Như Ý lại không thể có lấy một chút phẫn nộ cho tỷ muội tốt của mình?
Nhưng khi Chân Hoàn đưa mắt nhìn sang Hải Lan, nàng ta lại chỉ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm nhìn về phía Như Ý. Thôi rồi, bản thân người chịu thiệt còn chẳng xem đó là chuyện to tát.
Chân Hoàn chợt có một suy nghĩ: Trong hậu cung của Hoàng đế, liệu có ai thực sự là người bình thường không?