Hắn Chỉ Thích Mình Ta

Chương 76: Vật thí nghiệm

Ở biên giới đế quốc có một tinh cầu nhỏ, diện tích chưa bằng một phần mười Đế Đô Tinh.

Nơi này là vùng đất xa xôi nhất của Đế Quốc, quanh năm vắng vẻ và không có người sinh sống. Vì vậy, tinh cầu này không có tên riêng, thậm chí cũng chẳng được đặt theo bất kỳ ký tự nào — chỉ là một tinh cầu hoang vắng đã bị quên lãng.

Tinh cầu hoang sơ, trống trải qua không biết bao nhiêu thời đại. Hôm nay, nó đón những bước chân đầu tiên sau ngần ấy thời gian. Đất ở đây cứng và lạnh như băng, cái lạnh nhẹ nhàng xuyên qua lớp quần áo, ngấm vào da thịt.

Sở Thời Dã nắm chặt tay Kỷ Miên, nói: “Lạnh không? Để anh lấy áo khoác cho em.”

“Không lạnh,” Kỷ Miên đáp rồi đưa tay Sở Thời Dã vào túi áo mình.

Sở Thời Dã: “!”

Không lâu trước đây, họ nhận được một bức thư nhuốm máu, trên đó ghi rõ tọa độ của nơi này. Thư yêu cầu Sở Thời Dã và Kỷ Miên cùng đến, không được mang theo bất kỳ binh lính nào, nếu không, Derrick và Giả Cách sẽ mất mạng.

Ngay khi nhận được bức thư, Kỷ Miên và Sở Thời Dã hiểu rằng thế lực đứng sau Dorn đã không còn kiên nhẫn. Chúng không còn ẩn náu trong bóng tối mà như một con rắn độc từ cống ngầm, bất ngờ trồi lên, nhắm vào họ với ý đồ đánh cú chí mạng.

Chúng đã thành công một phần, lặng lẽ bắt cóc Derrick và Giả Cách bên ngoài Đế Đô Tinh, cho thấy dù Dorn đã mất, chúng vẫn có sức mạnh đáng sợ. Nhưng liệu đây có phải là sự vùng vẫy cuối cùng của chúng trước khi hoàn toàn bị tiêu diệt?

Không khí trên tinh cầu rất lạnh. Kỷ Miên thở ra một làn hơi trắng, nhớ lại một điều gì đó rồi nói:

“Trước đây em từng nói sẽ dẫn anh đi ngắm tuyết trên núi và những đại dương của tinh cầu khác. Đến giờ vẫn chưa làm được.”

Sở Thời Dã nhìn chằm chằm vào tay mình bị Kỷ Miên nhét vào túi áo của anh, nói: “Không sao cả, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Kỷ Miên mỉm cười: “Cũng đúng.”

Lúc này, hạm đội của Đế Quốc đang đợi ở các tinh cầu lân cận. Trên tinh cầu hoang vắng này, chỉ có Kỷ Miên và Sở Thời Dã đến.

Kỷ Miên có một linh cảm, lần này sẽ là lần cuối cùng.

Thế lực đứng sau Dorn rồi cũng sẽ bị tiêu diệt… Tất cả ân oán và rắc rối sẽ kết thúc tại đây.

“Hoan nghênh, đã lâu không gặp khách nhân.”

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, bị cơn gió lạnh của tinh cầu hoang vu thổi tán ra xa.

Từ bóng tối, một thanh niên khoác áo đen, mái tóc hơi xoăn, ung dung bước ra như thể đang đi dạo trong vườn nhà mình.

Kỷ Miên và Sở Thời Dã không thể nào quên được gương mặt ấy.

Joshua.

――Thủ lĩnh của Hội Cứu Tế ở tinh cầu E-13.

Kỷ Miên lạnh lùng nói, “Quả nhiên là cậu.”

Phỏng đoán của họ đã được xác nhận: kẻ gây rối loạn tại tinh cầu E-13 và tổ chức tấn công ở cảng – chính là cùng một thế lực đứng sau Dorn.

“Đừng căng thẳng thế,” Joshua nhìn họ với ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nụ cười không đổi, “Bạn cũ gặp lại, chẳng lẽ không đáng vui sao?”

Sở Thời Dã: “Chúng ta chẳng có bất kỳ liên quan gì đến ngươi.”

Joshua thở dài: “Haiz, nói chuyện xa cách như vậy thật khiến tôi buồn lòng. Nhớ lại trước đây, tinh cầu bé nhỏ kia đã mang lại cho tôi không ít kỷ niệm vui vẻ.”

Sở Thời Dã mặt lạnh như băng hỏi, “Ông ngoại và cậu của ta đâu?”

Joshua nói, “Họ ở nơi mà họ cần ở thôi. Đừng lo, tôi là người có đạo đức, tạm thời chưa gϊếŧ con tin đâu.”

Sở Thời Dã kín đáo ấn nút trên thiết bị truyền tin trong túi, gửi một thông báo. Kỷ Miên thản nhiên nói, “Dorn đã chết, còn cậu lại tự mình xuất hiện, chủ động lộ diện – xem ra, Dorn chính là người đứng đầu tổ chức của các người.”

“Hiện tại, khi ông ta đã mất, tổ chức của các người đã tan rã hơn nửa, cậu chỉ còn nước liều mạng một lần cuối cùng.”

Joshua cười nhạt: “Có lẽ anh nói đúng nhưng tôi không để tâm.”

“Thật ra, tôi đã nhiều lần muốn chiêu mộ anh. Chỉ tiếc, anh chưa bao giờ đáp lại lời mời của tôi.”

Hắn chậm rãi nói tiếp.

“Thật đáng tiếc là tôi không có năng lực tiên đoán, nếu không, đáng lẽ ra tôi đã mang anh đi từ trước – rốt cuộc khi ấy, anh chỉ có tinh thần lực cấp B nhỏ bé.”

Sở Thời Dã nhìn Joshua với ánh mắt lạnh lùng, đứng chắn trước mặt Kỷ Miên.

Joshua không nhanh không chậm, dịch bước sang bên cạnh, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Kỷ Miên: “Thật ra, sau cái chết của Dorn, tôi đã nghĩ đến việc bắt anh làm con tin.”

“Nhưng tiếc là chưa có cơ hội.” Joshua nhún vai, “Nghe nói tân hoàng đế của Đế Quốc luôn kề cận bên anh, đi đâu cũng không rời, như hiện tại chẳng hạn.”

“Cho nên hai người sẽ chết cùng nhau ở đây, giống như trong tiểu thuyết, một cái kết cảm động nhưng vô dụng của những kẻ tuẫn tình.”

Thanh âm của Kỷ Miên không hề gợn sóng: “Chưa chắc, biết đâu người chết lại là cậu.”

Joshua mỉm cười: “Tôi thật mong chờ điều đó.”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên như thể một cỗ máy khổng lồ trong lõi tinh cầu bắt đầu vận hành. Mặt đất của tinh cầu nứt ra thành những khe rãnh, những chùm ánh sáng bắn thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt chẻ tan tinh cầu thành từng mảnh.

Sắc mặt Sở Thời Dã và Kỷ Miên biến đổi, họ bị bao quanh bởi ánh sáng như thể núi đổ xuống trước mặt.

Lực lượng tinh thần bị áp chế!

Trong khoảnh khắc này, họ hoàn toàn mất đi khả năng cảm ứng tinh thần!

“Con của Tô Minh Diệp, người Omega cấp S duy nhất, nhưng lại luôn nghĩ mình là hệ hỗ trợ…”

Giữa ánh sáng chói lòa, Joshua mỉm cười nhìn Kỷ Miên.

“Anh biết không, anh chính là vật thí nghiệm quý giá đầu tiên của chúng ta.”