《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》 viết được năm trăm nghìn chữ thì tòa soạn quyết định xuất bản, lần đầu xuất bản mười nghìn quyển, giá 1 quyển là 1 đồng 9, phí bản quyền 15%, nói cách khác nếu bán toàn bộ mười nghìn quyển, Tô Văn Tuệ sẽ nhận được phí bản quyền là 2850 đồng, bán càng nhiều thì thu nhập càng cao.Cô tính thử từ ngày đầu tiên đến bây giờ, chỉ riêng tiền nhuận bút đã nhận được hơn hai mươi nghìn đồng, cô đã thành hộ vạn nguyên.
Mà lúc trước tiền tiết kiệm của cô chỉ có hơn 2000 đồng, đã bao gồm cả tiền lễ hỏi kết hôn, của hồi môn, mà tiền lương của Lý Hàn Đông từ lúc nhập ngũ đến khi kết hôn đều đưa cho cô, đã bị cô tiêu xài lãng phí hơn một nửa.
Cuối thập niên 80, giá hàng hóa vẫn chưa tăng mạnh, hai mươi nghìn đồng tương đương với 100 - 200 vạn của sau này, Tô Văn Tuệ quyết định sẽ sử dụng hợp lý số tiền này.
Hôm nay, Trương Thư Hâm tìm cô nói chuyện: “Tiểu Tô, 《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》 sắp kết thúc, cô đã chuẩn bị cho tác phẩm tiếp theo chưa?”
“Biên tập Trương, mấy tháng nay tôi thấy việc sáng tác khá mệt mỏi, tôi định sau khi kết thúc sẽ xin nghỉ một thời gian.”
Lời này nửa thật nửa giả, đúng là cô thấy mệt mỏi, nhưng dù nghỉ ngơi cô cũng sẽ không ngừng viết, chỉ là như vậy sẽ không cần vội vã nộp bản thảo, tinh thần thư giãn, không cần vội vàng.
Trương Thư Hâm nóng nảy: “Đừng mà, hiện tại cô vừa mới có chút danh tiếng, phải rèn sắt khi còn nóng mới đúng, sao có thể bỏ dở giữa chừng, người đọc đang chờ truyện của cô, cô không thể làm người đọc thất vọng chứ?”
Tô Văn Tuệ cười nói: “Biên tập Trương, tôi đâu có nổi tiếng như vậy, trên thị trường có rất nhiều tác giả nổi tiếng, một cuốn sách của tôi sao có thể so sánh với người ta.”
Trương Thư Hâm thở dài uống một ngụm nước, sau khi buông cốc nước xuống anh ta nói: “Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi nói thẳng với cô, chỉ cần cô viết, tòa soạn sẽ trả 80 đồng 1000 chữ, cô thấy thế nào?”
Anh ta làm tổng biên tập chuyên mục nên sẽ phải khảo sát chất lượng, lần xuất bản này anh ta đã nhận được gấp ba lần tiền thưởng, tất nhiên anh ta không hy vọng hạt giống kiếm tiền tốt như vậy sẽ ngừng lại.
Tô Văn Tuệ nghĩ một lát, cô đang có sẵn 100 nghìn chữ, sau khi《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》 kết thúc nửa tháng vẫn kịp viết cuốn truyện mới, tuy hiện tại kiếm được nhiều tiền, nhưng làm gì có ai từ chối cơ hội kiếm thêm tiền, về sau có rất thứ phải dùng đến tiền.
Quan trọng nhất là cái bút danh “Nam Sơn Tử” này, chỉ dựa vào một quyển sách để giữ độ nóng cũng hơi khó.
“Được, tôi đồng ý.”
Tuy viết lách vất vả, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn chuyện gây dựng sự nghiệp, năm đó sau khi từ chức cô và bạn bè cùng sáng lập tạp chí mọi người chỉ có thể ngủ ba bốn giờ một ngày, không chịu khổ sao có thể nổi tiếng?
---
Ở biên giới, tin tức Lý Hàn Đông nhận được ba bưu kiện lớn đã thành tin tức nóng trong doanh trại, nhà của người khác nhiều lắm chỉ gửi một thùng quần áo linh tinh, anh thì hay rồi, không chỉ nhận được các loại thuốc quý giá, còn có thịt băm, thịt khô, quân doanh rất cần mấy thứ này!
“Hàn Đông, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, thịt băm này cho tôi một lọ đi? Cậu biết mà tôi là người Tứ Xuyên, thích nhất là ăn cay, gần đây thức ăn quá thanh đạm, đã một thời gian dài tôi chưa được ăn ngon rồi.”
Lý Hàn Đông vừa nghe đã thấy người này ăn vụng thịt băm, anh nghĩ thầm, chính anh còn chưa được ăn đâu, vậy mà thằng nhóc này lại giành trước một bước, thừa dịp anh đang đọc thư mà ăn vụng.
Một chiến hữu khác cũng giữ chặt anh nói: “Hàn Đông, tôi không tham lam như ai đó, không cần một lọ chỉ cần cho tôi nửa lọ cũng được, chúng ta là đồng hương, tình cảm phải sâu đậm hơn cậu ta hơn hai phần.”
“Tổng cộng mười lọ, mấy người đòi một bình với nửa bình thì Hàn Đông còn cái gì.”
Vị này vừa đứng ra phê bình người khác, liếc mắt lại cười nói với Lý Hàn Đông: “Hàn Đông, tôi sẽ không tranh của cậu đâu, chỉ cần lúc cậu ăn cơm dẫn tôi đi cùng là được, cậu ăn thịt tôi xin chút nước tương thôi, người Đông Bắc chúng tôi thích chấm tương.”
Lý Hàn Đông bị mọi người nói đến choáng váng, anh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Mọi người ở ngoài cũng không dễ dàng, tôi cũng không ngờ vợ tôi sẽ gửi cái này, mọi người có phúc cùng hưởng, có đồ ăn chắc chắn sẽ ăn cùng nhau, cho nên tôi quyết định, tôi giữ lại một bình, còn lại đều đưa đến phòng bếp, xem như bồi bổ cho mọi người, bao gồm cả thịt khô, cũng chia với mọi người.”
Vừa dứt lời, toàn doanh trại phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, không biết ai dẫn đầu, xum lại tung Lý Hàn Đông lên trời.
Ngay cả thủ trưởng cũng biết việc này, lúc gặp Lý Hàn Đông ở trên đường, ông ấy cười nói: “Cậu có một cô vợ tốt đấy nhỉ, biết quan tâm đến việc ăn mặc của cậu, chắc chắn là cô ấy rất yêu cậu.”
Lý Hàn Đông mỉm cười cúi chào thủ trưởng: “Báo cáo thủ trưởng, đúng là vợ tôi rất tốt.”
Thủ trưởng chỉ vào anh cười nói: “Cậu đó, đúng là không biết khiêm tốn, nhưng điểm này chúng tôi đều thừa nhận, cắn người miệng mềm, phải nói điều dễ nghe.”
Ông ấy vỗ bả vai Lý Hàn Đông nói: “Tay nghề không tồi, lúc viết thư nhớ thay mọi người cảm ơn.”
Nếu chỉ gửi riêng cho Lý Hàn Đông cô sẽ không gửi nhiều như vậy, số lượng lớn như vậy chắc chắn là để có phần chia cho người khác, chỉ là Tô Văn Tuệ cũng không ngờ được Lý Hàn Đông sẽ “Quyên góp” toàn bộ ra ngoài, nhưng dù cô biết cũng không đau lòng, đồ ăn vốn làm để ăn.
Ban đêm lúc viết thư, Lý Hàn Đông nói hết tất cả chuyện xảy ra ban ngày, đương nhiên cũng lược đi vài từ ngữ mẫn cảm, anh vẫn không nói ra chuyện mình đang ở tiền tuyến, còn nói trong lúc ăn tết bộ đội có nhiệm vụ, trong nhà không cần tới bộ đội thăm người thân.
“Tại sao anh không nói với người nhà rằng chúng ta đang ở tiền tuyến? Tôi đã nói với ba mẹ, tôi sợ mình xảy ra chuyện xấu, ba mẹ tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, không thì tôi sợ họ sẽ không chấp nhận được.”
“Nói rồi lại thấy phiền não, tôi tin mình có thể sống sót trở về.”
Đây là niềm tin của anh, anh tin chắc mình có thể làm được.