Sảnh nhiệm vụ của khách sạn Một Đi Không Trở Về trông giống như một nhà thờ khổng lồ và xa hoa, với lối trang trí cổ điển mang tông đỏ và đen, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị.
Trên các bức tường trong sảnh, hàng loạt màn hình lớn được treo như những bức tranh trong một phòng triển lãm. Tuy nhiên, những gì hiển thị trên các màn hình này không phải là tranh, mà là các phó bản kinh dị.
Mỗi màn hình đại diện cho một phó bản. Nếu muốn tham gia, người chơi chỉ cần ghi lại mã số của phó bản và nhập vào bảng thông tin cá nhân, hoặc có thể chọn cách ngẫu nhiên.
Lâm Linh vừa đi vừa ngắm nhìn các phó bản. Trong mắt cô, những phó bản này trông như những bức tranh theo chủ đề kinh dị.
Cô dừng lại trước màn hình với hình ảnh một chú hề và mô hình đoàn tàu.
“Đoàn tàu địa ngục?”
Thú vị thật.
Trước đây, cô từng đi tàu vài lần, dù ký ức đã mờ nhạt do thời gian trôi qua. Không gian nhỏ hẹp của đoàn tàu vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của cô. Chẳng lẽ một nơi như thế cũng có thể làm thành phó bản?
Cảm thấy tò mò, Lâm Linh ghi lại mã số của phó bản, sau đó tiếp tục bước đi.
Chưa đầy vài giây sau khi cô rời khỏi đó, hai người đàn ông xuất hiện, ghi nhanh mã số của phó bản mà cô vừa xem rồi lẳng lặng bám theo.
Họ không ngừng ghi lại mã số của các phó bản mà cô dừng lại ngắm nhìn lâu hơn vài giây.
Lâm Linh dường như không phát hiện ra gì, cứ thế đi dạo và dừng lại chỗ này chỗ kia trong sảnh nhiệm vụ.
Hai người đàn ông quan sát quyển sổ đã đầy các mã số phó bản, thì thầm với nhau: “Tôi thấy cô gái này không giống người mới chút nào. Người mới nào lại đi dạo trong sảnh nhiệm vụ như dạo vườn nhà thế này chứ?!”
Nhìn bộ đồ thể thao hàng hiệu màu trắng trên người Lâm Linh, họ không tin cô là người chơi mới đạt 125,000 điểm – một con số cao đến khó tin như vậy.
Một trong hai người nhắc nhở: “Cậu quản làm gì, chỉ cần ghi lại hết những phó bản cô ấy xem theo lệnh của lão đại là được.”
Sảnh nhiệm vụ rất rộng, Lâm Linh đã đi hơn nửa giờ mà vẫn chưa tới cuối.
Ngay khi hai người đàn ông còn đang bực bội không biết cô sẽ đi đến bao giờ, Lâm Linh đột nhiên biến mất trước mặt họ.
“Hả? Cô ấy đâu rồi?”
Hai người ngạc nhiên, nhìn xung quanh mà không thấy bóng dáng cô đâu.
Khi họ chuẩn bị quay về và báo cáo, thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: