Quân Mặc thu tay lại, khôi phục lại tư thế lạnh lùng, hướng Tô Thanh Thiển khẽ gật đầu xin lỗi: "Là sư huynh đường đột."
Tô Thanh Thiển vô thức đáp lại một câu: "Huynh biết là tốt rồi."
Quân Mặc tựa hồ như không nghe thấy, có chút lo lắng mở miệng: "Vừa rồi sư muội vì chứng minh trong sạch của ta mà phát tâm ma thề, có ảnh hưởng gì đến sư muội không?"
Tô Thanh Thiển liếc nhìn hắn một cái, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười rạng rỡ: "Đại sư huynh yên tâm, không có ảnh hưởng gì."
Quân Mặc cười nhạt: "Vậy thì ta yên tâm rồi, dù sao chuyện này cũng do ta mà ra, nếu liên lụy đến sư muội, tự nhiên là không đành lòng, sau này nếu có chuyện gì khó khăn, sư muội cứ việc mở lời, Quân Mặc tuyệt đối không từ chối."
Tô Thanh Thiển nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi mặt dày mở miệng: "Cái gì cũng được sao?"
Quân Mặc nghi hoặc do dự hai giây: "Đó là đương nhiên."
"Ta nghe nói bổn mệnh kiếm của đại sư huynh... " Nàng nhìn người nào đó vì lời nói của nàng mà đáy mắt tối đen như mực, không hề để ý tiếp tục nói: "Là một thanh kiếm tốt khó có được, có thể cho sư muội mở mang tầm mắt được không?"
Quân Mặc khựng lại một chút, bình tĩnh mở miệng: "Chỉ là mở mang tầm mắt?"
"Đương nhiên, đại sư huynh đang nghĩ gì vậy? Cướp bổn mệnh kiếm của người khác, chuyện như vậy sư muội lương thiện đáng yêu như ta có thể làm sao?" Tô Thanh Thiển kinh ngạc, vẻ mặt như hắn sao có thể nhìn nàng như vậy.
Mọi người trong sảnh đều im lặng, lương thiện thì chưa nói nhưng đáng yêu thì hoàn toàn là nói bừa.
Hiện tại trong Linh Kiếm phái người có thể cao hơn nàng thì không tìm ra được mấy người.
Hơn nữa dung mạo kia, mặc trang phục đệ tử nam tu đứng trong đám đệ tử nam, những người khác đều có thể bị nghi ngờ là nữ cải nam trang, chỉ có nàng là không thể nhất.
Quân Mặc nghi hoặc khựng lại một chút, lạnh lùng mở miệng: "Ta không có ý đó, nếu sư muội muốn, tặng sư muội cũng được."
Nói xong liền đưa tay ra, trong bàn tay trắng nõn như ngọc xuất hiện một thanh kiếm toàn thân màu bạc trắng, chính là bổn mệnh kiếm của nam chính Quân Mặc… Lăng Thiên kiếm.
Trông giống như một thanh kiếm bình thường không thể bình thường hơn, trên đó không có bất kỳ hoa văn trang trí nào so với kiếm do môn phái phát dường như không có gì khác biệt.
Tô Thanh Thiển cúi mắt nhìn, đưa tay nhận lấy.
Ngay khi sắp chạm vào kiếm, thân kiếm run rẩy, phát ra tiếng kiếm kêu nhỏ đến mức không nghe thấy, tự động nâng cao vị trí, rơi vào tay nàng, nàng hơi dùng sức, Lăng Thiên kiếm đang run rẩy mới yên tĩnh lại.