Mặc dù thân thể này đã là Trúc Cơ trung kỳ, loại va chạm này cơ bảnkhông thể gây ra thương tổn lớn, nhiều nhất chỉ là thương tích ngoài da nhưng không ảnh hưởng đến việc cảm nhận đau đớn!
Đau chết đi được!
Thất trưởng lão cười ngượng ngùng, lấy ra một lọ đan dược đổ ra một viên, bóp nát trong kẽ ngón tay rồi rắc lên trán Tô Thanh Thiển.
Tô Thanh Thiển cảm thấy trán mát lạnh, vết thương lập tức lành lại, cũng không đau nữa, nàng dùng ống tay áo lau máu trên trán, nói lời cảm ơn với thất trưởng lão.
Người bình thường đương nhiên không thể có đãi ngộ này, đây đều là do thân thế này mang lại.
Tô Thanh Thiển tuy xấu xí nhưng lại là nữ nhi của chưởng môn Linh Kiếm phái.
Về tuổi tác, tuy nàng ấy còn nhỏ, mới mười sáu tuổi nhưng nhìn khắp toàn phái, ai cũng đều phải cung kính gọi nàng ấy một tiếng sư tỷ.
Hơn nữa Tô Thanh Thiển cũng xứng đáng với sự cung kính này, tuổi còn nhỏ đã trực tiếp tu luyện đến Trúc Cơ kỳ.
Chủ yếu là vì nàng ấy không ngừng lớn, mười hai mười ba tuổi đã cao một mét tám, nàng ấy vì không muốn quá cao nên vẫn luôn điên cuồng tu luyện.
Dù sao thì sau khi Trúc Cơ kỳ có thể duy trì dáng vẻ khi Trúc Cơ, sau đó khi nàng ấy mười bốn tuổi đã thành công Trúc Cơ, danh tiếng vang dội Tu Tiên giới, dù sao thì người mười bốn tuổi đạt được Trúc Cơ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chính là thiên chi kiêu tử danh bất hư truyền.
Nhưng mà… Khi nàng ấy lên Trúc Cơ thì chiều cao đã 1 mét 86 rồi.
Có nữ nhân nào mà chẳng yêu cái đẹp, lớn lên thành như vậy đương nhiên ‘Tô Thanh Thiển’ khó chịu nhưng nàng ấy cũng không từ bỏ, bởi vì tu sĩ khi xung kích Kim Đan kỳ kết thành Kim Đan có thể trọng tố thân thể, cho nên nàng ấy ngày đêm tu luyện, cuối cùng tu luyện đến Trúc Cơ đại viên mãn.
Nhưng vì nàng ấy quá chấp nhất với điều này, ngược lại lại sinh ra tâm ma, khi xung kích Kim Đan, liền một mạng ô hô.
Sau đó Tô Thanh Thiển liền đến đây.
Lại bị cái hệ thống hại đồng đội này cảm thấy đây là thân phận gần nam chủ nhất mà nhét vào.
Thất trưởng lão thấy vết thương của nàng đã lành, lúc này mới hỏi: "Tô sư điệt đến Chấp Pháp đường có chuyện gì quan trọng không?"
Tô Thanh Thiển bị đâm cho choáng váng, lúc này mới nhớ ra chuyện chính, nàng nhìn về phía người trong sảnh: "Đại sư huynh vô tội, xin thất trưởng lão sáng suốt, trả lại sự trong sạch cho đại sư huynh!"