Lúc này, tại một vương quốc đang dần thu hút sự chú ý và chuẩn bị công khai diện mạo thật sự với toàn thế giới, Nhϊếp Chính Vương Hàn Cạnh đang bận rộn tuyển chọn các nhà ngoại giao.
Các nhân viên ngoại giao, sau thời gian dài không phải làm việc, đành tạm chuyển sang những công việc tay chân. Khi nghe tin vương quốc sẽ cử phái đoàn đến nước Hoa Lan để đàm phán và đón Nữ hoàng trở về, họ được triệu tập trở lại. Ai nấy đều xuất hiện với vẻ ngoài như những võ sĩ trong bộ Âu phục trang trọng. Kết quả là các "quý ông" trong Bộ Ngoại giao đã tranh giành cơ hội này đến mức suýt lao vào đánh nhau.
Bộ trưởng Ngoại giao, vốn là một lão già xảo quyệt, hiểu rõ rằng những ai không được chọn lần này sẽ khó tránh khỏi oán giận ông. Vì vậy, ông liền đẩy "củ khoai lang bỏng tay" này cho Hàn Cạnh, để anh tự chọn người. Dù sao thì lần này anh chắc chắn sẽ có mặt trong đội ngũ ngoại giao.
Ánh mắt uy nghiêm và lạnh lùng của Nhϊếp Chính Vương lướt qua nhóm nhân viên ngoại giao, cuối cùng chọn ra hai nữ nhân trông có vẻ điềm tĩnh và không tham gia vào việc giật tóc của người khác, cùng một nam nhân ít bị thương nhất và có vẻ khỏe mạnh nhất.
Trong hoàn cảnh đó, hai nữ nhân này vẫn giữ được sự điềm tĩnh và không giật tóc người khác, cho thấy họ có khả năng kiềm chế và lý trí vượt trội so với những người khác. Họ chính là những nhà ngoại giao xuất sắc nhất. Còn nam nhân kia, đơn giản được chọn làm vệ sĩ cho hai người.
Hai nữ nhân được chọn trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, rồi mỉm cười như khẽ khen ngợi nhau.
Cô khuấy động mọi thứ thật tuyệt vời.Cô châm ngòi thật khéo léo.
Tình yêu đáng quý, tình bạn càng giá trị, nhưng vì Nữ hoàng, hai thứ đó đều có thể bỏ qua!
Cuộc chiến “ngoại giao” này xem như đã khép lại.
“Phải đảm bảo rằng trong thời gian ngắn nhất, chúng ta hiểu rõ được lễ nghi và điều cấm kỵ của nước Hoa Lan. Đó là quốc gia nổi tiếng về lễ nghi, có lịch sử và văn hóa hàng ngàn năm, nền tảng vô cùng sâu rộng. Hơn nữa, đây cũng là quốc gia đầu tiên mà chúng ta thiết lập quan hệ ngoại giao. Chúng ta không thể để Nữ hoàng mất mặt.”
“Ngài yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tốt, hãy chuẩn bị gửi email cho chính phủ nước Hoa Lan.”
…
Các cuộc gọi đến quá nhiều, đến mức Tống Hi phải tháo sim điện thoại ra.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, màn đêm đã bao phủ khắp mặt đất. Dưới nhà bếp, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Khi Tống Hi xuống ăn, cha Ninh vẫn chưa về, chỉ có mẹ Ninh ở nhà.
Thấy Tống Hi, mẹ Ninh nở một nụ cười ấm áp: “Tiểu Hoa, con nhìn xem hôm nay có những món gì ngon, đều là món con thích. Hai món này mẹ tự tay làm, ngày bé con rất thích, con còn nhớ không?”
Tống Hi nhìn vào hai món đơn giản là trứng xào cà chua và rau xanh mà mẹ Ninh chỉ: “Con nhớ.”
Nụ cười trên môi mẹ Ninh chưa kịp nở trọn thì đã nghe Tống Hi nhẹ nhàng nói thêm: “Nhưng mẹ làm cho Ninh An, Ninh An không ăn nên mẹ cho con ăn. Lúc con năn nỉ mẹ làm riêng cho con, mẹ mắng con phiền phức. Chỉ khi con hiến tủy cho Ninh An, mẹ mới nấu riêng cho con một lần.”
Không phải vì mẹ Ninh nấu ngon đến mức đặc biệt, mà bởi Tống Hi cảm nhận rằng việc tự tay nấu ăn cho con là biểu hiện của tình yêu. Cô từng mong mẹ cũng làm riêng cho mình, mong nhận được tình yêu từ mẹ, nên đã năn nỉ. Nhưng mẹ Ninh chỉ thấy cô phiền phức. Đến khi cô hiến tủy cho Ninh An, mẹ mới áy náy, làm cho cô một bữa để cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Nụ cười của mẹ Ninh chợt cứng lại, bà nói: “Con à, đừng tin vào những lời người ta nói trên mạng, con phải hiểu cho mẹ chứ. Anh con ốm yếu từ nhỏ, mẹ đã bỏ ra bao tâm sức chăm sóc nó, mẹ thật sự kiệt sức nên có phần lạnh nhạt với con. Còn việc đối xử tốt với Ý Trân, đơn giản là vì người nghèo thường nghĩ có tiền là tốt, cho tiền thì không mất công. Thanh cảm mới là thứ quý giá nhất. Chúng ta đâu thể biết trước việc con và Ý Trân bị trao nhầm từ nhỏ. Con hãy tin mẹ, được không?”
“Vậy mẹ lo là con không hiến thận cho Ninh An nữa sao?” Tống Hi hỏi.
Mẹ Ninh đáp: “Anh con cần con cứu mạng, đó là một sinh mạng…”
“Vậy thì mẹ đừng xuất hiện trước mặt con nữa, mẹ khiến con chán ghét.” Tống Hi lạnh lùng nói.
Mẹ Ninh chỉ đành vừa bước lên lầu vừa quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Hi. Trong đôi mắt bà giờ đây chẳng còn chút tình cảm nào, chỉ còn lại sự tính toán và lạnh lẽo.
Tống Hi tiếp tục thưởng thức bữa ăn, không hề đυ.ng đến hai món mà mẹ Ninh tự tay làm. Sau khi ăn no, cô ra khu dân cư tản bộ. Một người giúp việc nam đi theo, nói rằng cô giờ là người của công chúng, lo ngại có kẻ xấu nên được cử làm vệ sĩ cho cô. Tống Hi chẳng buồn quan tâm, để mặc anh ta theo sau.
Khu biệt thự toàn những gia đình giàu có, không gian rộng rãi, yên tĩnh, ít người qua lại. Tống Hi đi dạo một vòng rồi quay về.
Khi cô vừa về đến nhà họ Ninh, một chiếc xe sang màu trắng đổ ngay trước cổng. Một người đàn ông trẻ tuổi đứng tựa vào xe, nghe tiếng động liền ngẩng đầu, để lộ gương mặt thanh tú, ưa nhìn.
Bước chân của Tống Hi khựng lại một chút. Cô không ngờ mọi chuyện đã gần kết thúc rồi mà nhân vật nam chính vẫn còn đến tìm sự hiện diện. Cô giữ thần sắc bình tĩnh, tiếp tục bước đi.
Lộ Phỉ Sơ vẫn đợi cô lên tiếng trước như những lần trước. Thấy cô định vào nhà, anh ta mới cất tiếng: “Ninh Chi.”
Tống Hi không để ý đến anh ta.
"Ninh Chi," Lộ Phỉ Sơ nhíu mày, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
"Bỏ ra," Tống Hi lạnh lùng nhìn anh, "Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân."
Lộ Phỉ Sơ, người từng được Ninh Chi trước đây yêu thương, giờ đứng sững trước ánh mắt lạnh lùng của cô. Anh ta không vui và buông tay ra, nhưng khi nghĩ đến việc cô chắc chắn đang buồn bã và bất lực, anh ta lại không nỡ giận.
Anh ta nói: "Ninh Chi, em có thể trở lại Hoa Linh Thanh Đình học rồi. Anh đã giúp em làm lại thủ tục nhập học, sau này sẽ không còn ai đuổi em đi nữa."
Nghe xong, Tống Hi suýt bật ra lời chửi thề, nhưng cô kiềm chế. Trong đầu cô, hệ thống 99 đã chửi thề thay cô rồi.
Tống Hi vô cảm nhìn Lộ Phỉ Sơ, "Ai cần anh lo chuyện bao đồng?"
Kiếp trước, tên đàn ông này cứ chờ cô cầu xin, anh ta mới ra tay giúp đỡ. Bây giờ cô không cần nữa, anh ta lại tự ý hành động, thật đáng ghét.
Lộ Phỉ Sơ hiếm khi chủ động giải quyết việc cho Tống Hi, nhưng cô lại không cảm kích, khiến lòng tự tôn của anh ta bị tổn thương. Anh ta lạnh lùng nhìn cô: "Anh biết bây giờ em đang buồn, nhưng không cần phải trút giận lên anh. Anh không phải là cái bao cát của em."
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đang vui, chính anh phá hỏng tâm trạng của tôi. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hơn nữa, tôi cảnh cáo, hãy làm thủ tục thôi học lại cho tôi. Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Hoa Linh Thanh Đình nữa. Cảm ơn.”
Cô không muốn làm nữ chính trong câu chuyện ngược luyến này nữa. Ai muốn thì cứ việc, cô không cần. Sau 20 năm đau khổ mới cưới được anh ta, rồi còn bị bạo hành tinh thần sau khi kết hôn. Nghĩ đến cốt truyện rác rưởi này, cô chỉ thấy chán ghét.
Lộ Phỉ Sơ rất muốn quay đầu rời đi, nhưng tình cảm dành cho Tống Hi khiến anh ta kìm lại. Gương mặt anh ta càng lúc càng lạnh, giọng điệu càng như đang ban ơn: "Bây giờ em không có gì trong tay, quay lại để bị người ta xâu xé sao? Anh cho em thêm một cơ hội nữa, đi cùng anh."
Tống Hi nhìn thẳng vào mặt anh ta một lúc rồi cười: "Lộ Phỉ Sơ, anh có cảm thấy mình giống như một vị anh hùng không? Anh không thấy nực cười à? Từ lúc công khai hôn ước của chúng ta, tôi bị fan của anh tấn công trên mạng, rồi lại đến vụ nhầm lẫn với Ninh Ý Trân. Anh chỉ đứng nhìn, không nói một lời. Chẳng lẽ anh nghĩ bây giờ chủ động đến giúp tôi một chút thì tôi sẽ cảm động mà chấp nhận sao? Anh thật nực cười."
Cô nói quá thẳng thừng, Lộ Phỉ Sơ tức giận nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình, gương mặt tái xanh, "Ninh Chi! Em tức giận như thế cũng vô ích thôi!"
Cô không thể chịu đựng được nữa.
"Bốp!"
Một dấu tay đỏ ửng lập tức hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Phỉ Sơ.
"Đây mới gọi là tức giận." Tống Hi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của anh ta, mặt không cảm xúc nói.
@Truyện dịch bởi Rosie Nguyen