Cô không đi làm, Giang Mỹ Lan có công việc, mỗi tháng khi chị cô lĩnh lương, chính là ngày vui của Giang Mỹ Thư.
Giang Mỹ Lan trừng mắt: “Có lấy không?”
Giang Mỹ Thư gật đầu lia lịa: “Lấy, lấy chứ.”
Không nói hai lời cô lập tức nhận lấy, bắt đầu đếm tiền.
Thấy em gái ham tiền, Giang Mỹ Lan lắc đầu: “Bây giờ trong tay chị cũng chỉ có bấy nhiêu tiền.”
Dừng một chút, vẻ mặt cô ấy phức tạp nhưng vẫn nói thật: “Nhưng chị cũng không giấu em, sau này Thẩm Chiến Liệt sẽ là người giàu nhất.”
Cô ấy nghĩ em gái nghe xong có lẽ sẽ hối hận.
Nhưng không, từ đầu đến cuối Giang Mỹ Thư đều không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu đếm tiền lẻ trong tay.
Giang Mỹ Lan thăm dò: “Em không hối hận sao?”
“Thẩm Chiến Liệt sau này sẽ là người giàu nhất!”
Giang Mỹ Thư: “Em biết, nhưng có liên quan gì đến em?”
Cho dù là người giàu nhất thế giới, cô cũng không thể chấp nhận.
Thấy em gái như vậy, Giang Mỹ Lan ngây người: “Em có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?”
Giang Mỹ Thư gật đầu.
Nghĩ thầm, cô đã bỏ lỡ một người đàn ông cường tráng.
Bỏ lỡ một người đàn ông một đêm mười bốn lần.
Còn bỏ lỡ một người đàn ông có thể sinh tám đứa con.
Bất kể là cái nào, cô đều không thể chấp nhận.
Thấy em gái như vậy, Giang Mỹ Lan càng cảm thấy có lỗi, cô ấy dường như đã hạ quyết tâm: “Sau này Thẩm Chiến Liệt là người giàu nhất, chị cũng sẽ không kém.”
Cô ấy biết rõ xu hướng của kiếp trước, cũng biết cách kiếm tiền, cô ấy có tay nghề, cũng có năng lực.
Thẩm Chiến Liệt có thể giàu, tại sao cô ấy không thể trở thành một phú bà?
“Đến lúc đó chị có tiền...”
Cô ấy còn chưa nói hết, Giang Mỹ Thư ngừng đếm tiền, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô ấy: “Chị, giàu sang đừng quên em!”
Chị cô đây là đang tranh giành đối tượng sao?
Không, không, chị cô đang nhận một công việc nguy hiểm, sau đó kiếm tiền về cho cô tiêu!
Giang Mỹ Thư thề trên đời này không có người chị nào tốt như vậy!
Giang Mỹ Lan bị cô làm cho dở khóc dở cười: “Yên tâm, chắc chắn không thiếu phần em.”
Tiền từ nhỏ đến lớn của cô ấy đều là cho em gái tiêu.
Hơn nữa không chỉ có vậy, cô ấy có tiền rồi, việc đầu tiên làm chính là đổi người em rể Lương Thu Nhuận kia.
Lương Thu Nhuận bất lực, em gái cô ở cùng anh có gì vui vẻ?
Đến lúc đó cô ấy sẽ gọi cho em gái đủ loại trai bao.
Cô ấy không tin, em gái sẽ không động lòng.
Ánh mắt Giang Mỹ Lan nhìn em gái đầy kiên định: “Sau này chị sẽ cho em cảm nhận được sự tốt đẹp của đàn ông.”
Giang Mỹ Thư: “...”
Không cần thiết.
Thấy em gái vô tư vô lo, không hiểu chuyện như vậy, Giang Mỹ Lan càng đau đầu: “Em...”
“Em có hiểu rõ tình hình nhà họ Lương không? Cứ như vậy mà đồng ý đổi người rồi?”
Giang Mỹ Thư mở to mắt, đôi mắt hạnh của cô rất trong sáng, đương nhiên, trong mắt Giang Mỹ Lan, đó là sự trong trẻo đến ngây thơ.
“Biết chứ.” Giang Mỹ Thư lanh lảnh nói: “Lớn tuổi, có con riêng, nhà to, không sinh con, không về nhà.”
Nói đến đây, cô cười hì hì.
Trên đời này làm gì có đối tượng xem mắt nào hoàn mỹ như vậy chứ!
Cô quả thật là đã vớ được món hời lớn!
Đây chẳng phải là phù hợp với mọi tiêu chuẩn về một nguồn cung cấp tài chính lâu dài của cô sao?
Thấy em gái ngốc nghếch còn tưởng mình vớ được món hời, Giang Mỹ Lan hận không thể đập vỡ đầu cô ra: “Em đừng chỉ thấy nhà anh ta to, có cơm ăn mà mừng rỡ như vậy.”
“Anh ta không về nhà, không sinh con, có nghĩa là em sẽ cô độc đến già.”
“Thậm chí ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng không có.”
Đây là con đường kiếp trước của cô ấy.
Khi còn trẻ cô ấy không cảm thấy gì nhưng khi có tuổi, cuộc sống này ngày ngày trôi qua như vậy thật sự rất khổ sở.