Thấy hai người đàn ông lớn đang đấu khẩu, Ngư Bảo chọc vào cánh tay của Lục Di Xuyên.
“Anh trai Lục, bác sĩ Tư Đồ thơm lắm, không có mùi gì lạ đâu.”
Bác sĩ Tư Đồ nhướn mày, hắn đã xịt chút nước hoa trước khi ra ngoài, đây là loại rất được yêu thích trên mạng, mùi sữa nhè nhẹ mà trẻ con đặc biệt thích, ngửi mãi không ngán.
Lục Di Xuyên hiểu rõ mánh khóe nhỏ của Tư Đồ.
Trong lúc mọi người trò chuyện, phi thuyền đã đến Trung ương tinh. Thông tin về gen 100% loài người của Ngư Bảo được coi là bí mật quân sự hàng đầu. Lúc này, trong mắt các thú nhân, cô bé chỉ là một ấu tể giống cái đáng yêu.
Khi Ngư Bảo được bế xuống phi thuyền, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô bé. Gần như ai cũng muốn tiến lại gần nhưng lại giữ khoảng cách một cách trật tự.
Ngư Bảo thu mình vào dưới nách của Lục Di Xuyên, mắc chứng sợ xã hội nên chỉ lộ ra đôi mắt đen lén lút nhìn xung quanh.
Nhiều người thật, Ngư Bảo thầm nghĩ, ngay cả ngôi sao cũng chưa chắc có nhiều người xem như thế này.
Một thú nhân trẻ tuổi tình cờ chạm mắt với Ngư Bảo, đôi tai anh ta vô tình biến thành hình dáng thú nhân, vội vàng dùng tay che lại.
Ngư Bảo không nhịn được cười khẽ.
“Trời ơi, ấu tể đáng yêu quá.”
“Ấu tể giống cái thường tính cách rất ngang bướng, không cho giống đực bế cơ mà?”
“Đúng vậy, lần trước tôi đi làʍ t̠ìиɦ nguyện, bị một ấu tể giống cái tám tuổi đá vào chỗ dưới, tôi còn không dám khóc, sợ dọa ấu tể giống cái nữa chứ.”
Nhân viên tiếp đón nhìn Ngư Bảo với ánh mắt đầy thương cảm.
Các công tước đã tạo cho Ngư Bảo một thân phận giả, nói rằng cô bé sinh ra trong chiến tranh, gia đình cũng bị chiến tranh cướp đi, cô bé buộc phải chọn lại người giám hộ.
Sáu vị công tước đến đúng giờ, sự xuất hiện của họ lại gây náo động không nhỏ.
“Hôm nay có lễ hội lớn gì à?” Một nhân viên thì thầm.
“Ngư Bảo, tôi có thể làm người giám hộ của em không?” Thẩm Lạc Nhạn ném một cái nhìn quyến rũ về phía Ngư Bảo, đi thẳng vào vấn đề.
Ngư Bảo cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhưng không trả lời.
Nhân viên tiếp đón mở to mắt ngạc nhiên, dù Ngư Bảo có đáng yêu đến đâu thì cũng không thể khiến một công tước đích thân làm người giám hộ của cô bé được chứ?
Người giám hộ không chỉ là một danh hiệu, mà còn phải chịu nhiều trách nhiệm, thậm chí nếu Ngư Bảo mắc sai lầm, người bị trừng phạt sẽ là người giám hộ.
Thấy Ngư Bảo không nói gì, trái tim Thẩm Lạc Nhạn trùng xuống, hơi ấm ức nhìn cô bé.
Không ai có thể chịu nổi ánh mắt như vậy của Thẩm Lạc Nhạn!
“Ngư Bảo đi khám sức khỏe trước đi.” Thấy Thẩm Lạc Nhạn chịu thiệt, La Lam thoáng nở nụ cười.
Sau khi khám sức khỏe xong, Ngư Bảo đã có Quang não của riêng mình, thông tin cá nhân rất chi tiết.
Mở ra xem:
Tên: Ngư Bảo.
Ngư Bảo: Thật ra đây chỉ là tên gọi ở nhà thôi mà. Nhưng thấy mọi người không có phản ứng gì, Ngư Bảo cũng chấp nhận cái tên này.
“Ngư Bảo, hơi thiếu dinh dưỡng.” Nhân viên y tế nhíu mày lo lắng: “Nhưng đừng lo, từ nay nước tinh khiết và thực phẩm tươi mới sẽ được ưu tiên gửi đến cho ngài. Giờ hãy chọn người giám hộ của mình nhé.”
Người giám hộ chính là gia đình của mình.