Tiếng cười của ấu tể giống cái xoa dịu sự căng thẳng trong lòng họ. Họ muốn cô bé cứ mãi vui vẻ như vậy.
Ngư Bảo lần đầu gặp Tư Đồ Chi Ngưng, không tránh khỏi có chút bối rối.
"Điều này không hay lắm."
Thiếu tướng Lục đứng dậy, vững vàng bế Ngư Bảo vào lòng, nói với giọng đầy chiếm hữu: "Tôi cũng nghĩ không hay đâu, Ngư Bảo chỉ thân với tôi thôi!"
Tư Đồ Chi Ngưng trừng to mắt: "Thiếu tướng Lục, trước giờ cậu đâu có như vậy?!"
Sau khi cưỡi ngựa lớn xong, Tư Đồ Chi Ngưng bắt đầu hỏi Ngư Bảo một vài thông tin cơ bản.
Khi nghe Ngư Bảo nói mình bị đẩy xuống giếng và vội vã nhờ họ giúp tìm xem ở chỗ cô bé bị đẩy xuống có con chó nhỏ nào không, hai người cố gắng nén cơn giận dữ: Ngư Bảo thật sự bị người ta ngược đãi!
"Yên tâm, chúng tôi sẽ cử người đi tìm." Tư Đồ Chi Ngưng hứa hẹn, rồi cẩn thận hỏi thêm: "Ngài có bị loài người ngược đãi không?"
Người có thể sinh ra được con với gen thuần chủng 100% thì chỉ có thể là cha mẹ loài người có độ thuần chủng rất cao, nhưng ngay cả hoàng tộc cũng không có người loài người với độ thuần 100%!
"Có lẽ hoàng tộc đang giấu giếm chúng ta và làm những việc trái đạo lý không thể tha thứ." Thiếu tướng Lục phỏng đoán.
Ngư Bảo nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy mơ hồ. Cô bé nhỏ xíu như nhận ra mình có thể đã xuyên không... Nhưng điều này không thể nói ra được, nói ra liệu có bị nhốt vào tù hay vào bệnh viện tâm thần không?
Nhìn thấy Ngư Bảo có vẻ căng thẳng, hai người lập tức trấn an cô bé.
"Ngư Bảo, ngài không cần lo lắng, ở đây ngài hoàn toàn an toàn. Chúng tôi sẽ không giao ngài lại cho loài người nữa!"
"Đúng vậy, ngài chính là tiểu công chúa cao quý nhất ở nơi này, sẽ không ai dám làm hại ngài nữa!"
Họ đã kiểm tra cơ thể của Ngư Bảo, không có thông tin thân phận nào. Chỉ cần họ cấp cho cô bé danh phận công dân Liên bang thì hoàng tộc không thể đòi người được nữa.
Tất nhiên, tất cả đều dựa trên sự đồng ý của Ngư Bảo.
Ngư Bảo thử mở lời: "Nhưng ngay cả em cũng không biết mình đã đến đây như thế nào... có thể là hơi kỳ lạ, liệu mọi người có bắt em đi không?"
Hai người cười nhẹ: "Chúng tôi lấy mạng sống đảm bảo, tuyệt đối sẽ đảm bảo an toàn cho ngài." Họ nghĩ rằng có lẽ Ngư Bảo đã mất trí nhớ.
Cô bé được sắp xếp ở trong một con tàu không gian có hệ số an toàn hàng đầu, thậm chí con tàu đó còn được kiểm tra lại để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
"Ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành. Tiểu thư Ngư Bảo, bây giờ ngài muốn về phòng không?" Mỗi lần Lục Di Xuyên nói chuyện với Ngư Bảo, anh đều ngồi xổm xuống và hơi ngước lên nhìn cô bé, khiến Ngư Bảo có chút không quen.
"Phòng của em?" Bé có chút ngạc nhiên, chỉ tay vào mình.
"Đúng vậy, là quân đội hậu cần sắp xếp, thời gian gấp gáp nên có thể hơi đơn giản."
Ngư Bảo gật đầu nhưng sau khi nhìn thấy cách bày trí trong phòng, bé nuốt nước bọt.
Từ trần nhà đến sàn, mỗi tấc đều được sắp xếp tỉ mỉ, vậy mà gọi đây là đơn giản sao? Giấy dán tường màu ấm áp, hoàn toàn không hợp với không khí lạnh lùng, nghiêm túc của quân doanh.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, rèm cửa có họa tiết hoạt hình dễ thương, giường công chúa trông thật mềm mại, đầu giường có nến thơm và hoa khô. Trên kệ sách là những cuốn truyện tranh không biết được mang từ đâu đến. Khi bé bước vào, phòng còn phát ra âm nhạc vui tươi, nhẹ nhàng.