Tống gia Đại phu nhân vịn tay nha hoàn vội vã bước vào phòng mẹ chồng thì thấy hai vị lão tổ tông trong nhà đang trừng mắt nhìn nhau, giằng co chưa phân thắng bại.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, mẹ chồng thật sự đã tỉnh.
Nhìn Tống Từ thở hổn hển dựa vào giường, thần trí tỉnh táo, Tống Đại phu nhân mừng rỡ muốn quỳ xuống đất dập đầu lạy Phật tổ mấy cái.
"Mẫu thân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Tống Từ sớm đã chú ý đến mỹ phụ trung niên hơn ba mươi tuổi này, dung mạo đoan trang quý phái, khóe mắt đỏ hoe, mí mắt thâm quầng, đây là con dâu trưởng Cố thị của thân thể này sao?
Đằng sau mỹ phụ nhân, lại có thêm một mỹ phụ nhân trẻ hơn một chút, dung mạo anh khí, là nhị nhi tức Giang thị?
Trong phòng chật kín người, không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt, Tống Từ càng thêm bực bội.
"Mở cửa sổ ra, ta thấy ngực khó thở quá."
Thái phu nhân vừa ra lệnh, liền có người thi hành, cửa sổ nhanh chóng được mở ra, hương hoa thoang thoảng từ bên ngoài bay vào.
Tống Từ vừa tỉnh lại, dù là các nhi tức hay ma ma, nha hoàn, đều vây quanh nàng hỏi han ân cần, đút nước, lau mặt, chen lấn đến mức Tống lão thái gia bị đẩy sang một bên.
Tống lão thái gia bị mọi người hoàn toàn phớt lờ, trong lòng hơi chua xót.
Lão gia ta mới là gia chủ đứng đầu Tống gia mà.
"Mẫu thân." Một tiếng gọi gấp gáp cùng với tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Mọi người vội vàng tránh đường, đồng loạt hành lễ.
"Tướng gia."
"Lão gia, người đã về." Tống Đại phu nhân tiến lên hai bước nghênh đón, thuận tay nhận mũ quan từ tay đối phương, có chút kích động nói: "Mẫu thân tỉnh rồi."
Tống Từ còn chưa kịp nhìn rõ người đến, tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nhìn kỹ, nàng hít sâu một hơi.
Mỹ đại thúc trung niên để râu, bề ngoài nho nhã, thành thục, đầy sức hấp dẫn, cả người toát ra khí chất uy nghiêm của bậc bề trên, mà nam nhân thành đạt như vậy, đang dùng ánh mắt dịu dàng và quan tâm nhất nhìn nàng.
Tống Từ có chút choáng ngợp.
Đây hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng trong lòng vạn thiếu nữ đấy nha.
"Nương, người làm chúng con lo lắng muốn chết."
Nương!
Một tiếng "nương" này, đánh tan sự mê muội của Tống Từ, ánh mắt nàng trở nên đờ đẫn.
Đúng rồi, thân thể này là mẫu thân của mỹ đại thúc, là mẹ ruột của hắn.
Ư ư, muốn khóc.
Tống Trí Viễn nhìn mẹ già muốn khóc nhưng không khóc được, có chút lo lắng, hỏi: "Nương làm sao vậy, người có chỗ nào không thoải mái sao? Mau, mau đi lấy bài tử của ta mời Lỗ viện chính đến."
Có người vội vã đi ra ngoài.
Tống Từ nhìn Tống Trí Viễn, trong lòng mặc niệm vô số lần, đây là nhi tử của ta, phải diễn theo kịch bản.
Nàng hơi mím môi, nói: "Ta không sao, chỉ là già rồi, vô dụng, lần này làm các con lo lắng là lỗi của ta."
Lời này...
Tống Trí Viễn và Đại phu nhân nghe xong đều sợ đến mức dựng cả tóc gáy, không cần suy nghĩ liền quỳ xuống: "Nương, người nói gì vậy, đây chẳng phải là muốn móc tim chúng con sao? Là nhi tử bất hiếu, không chăm sóc tốt cho người, sao lại thành lỗi của người được?"
"Đúng vậy, mẫu thân, có chỗ nào con dâu làm chưa tốt, người cứ nói ra, đừng giữ trong lòng." Đại phu nhân còn kinh hãi hơn cả trượng phu Tống Trí Viễn, gả vào Tống gia hơn mười năm, nàng ấy đã từng nhìn thấy lão thái thái nhận sai khi nào đâu?
Cho dù có sai, cũng là không sai, ai bảo bà là mẹ chồng, là tổ tông chứ!
Tống Từ ngây người, chẳng phải đang nói chuyện tử tế sao, sao lại quỳ xuống, còn thành khẩn sợ hãi như vậy.
"Không phải, các con quỳ làm gì, đều đứng dậy nói chuyện."
"Nương..."
"Đứng dậy đi, đứng dậy... khụ khụ." Tống Từ lo lắng đến mức ho khan.
Lại một trận hỗn loạn.