“Không cần đâu, tôi còn phải về nữa.”
“Không được, nhất định phải ở lại ăn cơm xong đã! Khó khăn lắm mới qua đây một chuyến, nếu chưa ăn cơm đã đi thì tôi biết ăn nói sao với lão Thích đây? Được rồi, tôi đi gọi lão Thích về ngay, ông ngồi đợi một lát!”
Trương Hồng không đợi Tang Dương Thăng mở miệng đã vội vàng đi ra ngoài. Trong phòng khách, Tang Dương Thăng nghe thấy tiếng của Trương Hồng gọi Giang Diệp đi tìm Thích Chính.
Tang Thu mang một chậu nước ấm vào phòng khách để Tang Dương Thăng rửa mặt.
Tang Dương Thăng ngồi trong phòng khách, lúc này trời đã bớt nóng, thái độ của Trương Hồng khi nãy cũng khiến ông cảm thấy hài lòng. Trương Hồng nhiệt tình như vậy, chứng tỏ trong lòng bà ấy thích Tang Thu, nếu không thì đã chẳng đối đãi tốt thế này.
Tảng đá trong lòng Tang Dương Thăng cuối cùng cũng rơi xuống, về nhà ông có thể báo cáo lại với Tằng Dung được rồi.
Thích Chính đang làm việc ngoài đồng, nghe Giang Diệp nói ông thông gia Tang Dương Thăng đến, lập tức thu dọn rồi vội vã trở về nhà.
Cuối cùng, Tang Dương Thăng vẫn bị giữ lại ăn cơm trưa ở nhà họ Thích rồi mới về, Trương Hồng còn chuẩn bị sẵn ít quà đáp lễ để ông mang về.
Không lâu sau khi Tang Dương Thăng rời đi, Thích Thành từ trấn trở về. Vừa bước vào cửa, anh ấy còn căng thẳng ngoái đầu nhìn ra sau, mãi đến khi Vương Yến đóng chặt cổng sân lại, Thích Thành mới giơ tay lau mồ hôi trên mặt.
Người nhà họ Thích đều nhìn chằm chằm Thích Thành, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Trong lòng Thích Thành cũng rất vui sướиɠ, anh ấy nhếch miệng cười hề hề, mở miệng nói: “Ba, mẹ, vợ, em dâu, mọi người có biết con bán thịt được bao nhiêu tiền không?”
“Một tệ hai một cân, chỗ của anh khoảng hai trăm mười cân, tính ra…”
Tang Thu nhẩm tính trong đầu, thấy Trương Hồng vẫn đang tính thì tiếp lời: “Hai trăm năm mươi hai tệ.”
“Đúng, hai trăm năm mươi hai tệ! Vẫn là Tang Thu đúng thông minh, tính rất nhanh!” Trương Hồng cười tít mắt khen ngợi.
Tang Thu bật cười. Cái này cũng đáng để khen sao? E rằng trong mắt mẹ chồng Trương Hồng lúc này, cô đặc biệt đáng yêu rồi.
“Không đúng!” Thích Thành lắc đầu cười, nói tiếp: “Là một tệ năm một cân. Con bán cho một quán cơm, đầu bếp của họ thấy đây là thịt lợn rừng nên trả thêm ba hào một cân, vậy nên tổng cộng là ba trăm mười lăm tệ mới đúng.”
Từ hai trăm năm mươi hai thành ba trăm mười lăm, một khoản chênh lệch gần năm mươi tệ, niềm vui bất ngờ này đến quá nhanh! Phải biết rằng năm mươi tệ bằng hai tháng lương của công nhân đấy!
Hơn nữa, đây là hơn ba trăm tệ! Trong nhà trước giờ chưa từng có khoản thu nào lớn như vậy!
Khi thấy Thích Thành móc ra một xấp tiền từ trong ngực, những tờ tiền xanh đỏ lẫn lộn, có cả tờ mười tệ, năm tệ, thậm chí cả tiền lẻ, ai nấy đều nhìn hoa cả mắt.
Đối diện với số tiền lớn như vậy, người nhà họ Thích ngẩn ra một lúc. Cuối cùng, Thích Chính là người hoàn hồn trước tiên, ông liếc nhìn Tang Thu, rồi hắng giọng nói: “Khụ khụ, con lợn rừng này là Tang Thu săn được, vậy thì số tiền này…”
“Ba, đều là người một nhà cả, cứ để mẹ giữ đi. Với lại, mẹ thương con lắm, nếu con cần gì, mẹ chẳng phải cũng sẽ cho con sao? Con là một phần của gia đình mình, đâu cần phân chia rạch ròi của ai với ai. Nhà ta sống chung với nhau, ai cần thì cứ lấy mà dùng, cứ để mẹ giữ đi.” Tang Thu nhanh chóng đón lời.
Nói thật, đối mặt với số tiền lớn như vậy, Tang Thu không phải không động lòng. Nhưng người nhà họ Thích đối xử với cô rất tốt, nếu vì ba trăm tệ này mà khiến mọi người xa cách thì không đáng. Nhà đông người như vậy, đưa hết tiền cho cô cũng không hợp lý.