Trong đại sảnh được trang trí thanh nhã nhưng không kém phần xa hoa, chọc hai người đang ngồi bên cạnh ánh mắt không ngừng lập loè ánh sáng, liếc nhau một cái, trong lòng đã có tính toán.
“Vi phụ đã nói rồi, người một nhà không cần quá câu nệ lễ tiết.” Nhìn Lê Hân vừa xuất hiện đã hành lễ, nét mặt vốn nghiêm nghị của Lê phụ lập tức dịu lại, giọng nói cũng ôn hòa hơn hẳn.
“Phụ thân nói đùa, dù sao cũng có khách nhân đến thăm, sao có thể thất lễ.” Lê Hân mỉm cười nhàn nhạt nói.
“Cũng phải.” Người ngồi trên ghế chủ vị mơ hồ không rõ mà tiếp lời, sau đó ánh mắt lại đặt lên chén trà trên tay, tựa như không hề có ý định chủ động giới thiệu hai người kia.
Trong thoáng chốc, không gian trong đại sảnh chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ của mọi người. Hai vị nữ tử bị phớt lờ ở một bên đưa mắt nhìn nhau, phụ nhân lớn tuổi hơn khẽ kéo lấy chiếc khăn tay, rồi che miệng lại.
“Khụ khụ khụ ——”
Tiếng ho của phụ nhân vang lên, lúc này Lê Hân mới như vừa bừng tỉnh, hơi nghiêng tai về phía phát ra tiếng ho, nhẹ giọng dò hỏi hỏi, “Phụ thân, vị này chính là?”
Lê phụ mặt không đổi sắc, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp, “Đây là nhị di nương Bạch gia và biểu muội Bạch Điềm Điềm của ngươi, lần này họ đến là muốn xem thử nhà họ Lê chúng ta thế nào.”
Bạch gia còn nghĩ ông muốn bấu víu vào mối hôn sự không thành này sao? Sau mười năm trốn tránh bọn họ, bây giờ trong nhà xuất hiện nguy cơ, mới nhớ đến ông và nhi tử, thật sự nghĩ rằng ông sẽ không so đo sao?
“Chất nhi ngoan của ta, ngươi cũng đừng trách Điềm Điềm lâu nay không liên hệ gì với ngươi, dù sao cũng là nam nữ khác biệt.” Phụ nhân ngồi ở một bên khẽ cười mỉa, nhưng nghĩ đến mục đích lần này, bà đành làm như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của Lê phụ, vừa giải thích vừa đẩy đẩy nữ nhi bên cạnh.
“Điềm Điềm, chẳng phải ngươi nói rất tưởng niệm biểu ca của ngươi sao? Hiện tại gặp được, sao lại xấu hổ thế này?”
“Ai thèm nhớ hắn chứ?” Bạch Điềm Điềm ngồi một bên, nhìn dáng vẻ tuấn tú của Lê Hân thì tất nhiên cũng sinh ra vài phần hảo cảm, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của y, phân hảo cảm đó lập tức tan biến, lại nghĩ đến chuyện nàng phải uỷ thân cho người này, trong lòng nàng càng thêm không cam tâm.
Mặc dù bất mãn trong lòng Bạch Điềm Điềm không trực tiếp bộc lộ ra ngoài, nhưng Lê phụ sao có thể không nhận ra ánh mắt ghét bỏ của nàng mỗi khi nhìn về phía nhi tử nhà mình chứ? Lại nhìn đến dáng vẻ điềm nhiên như không của nhi tử, trong lòng ông đã có tính toán.
“Khụ khụ, Bạch nhị tỷ, mối hôn sự này, ta thấy nên như vậy……”
“Đại sự không ổn, lão gia ——” Ngay lúc ông định mở miệng tuyên bố hủy bỏ hôn sự, quản gia từ bên ngoài hớt hải bất ngờ chạy vào.
“Chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?”
Người vừa tới hít sâu một hơi, đưa tay vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại, sau đó mới nói, “Trong cung, trong cung……”
“Thánh chỉ đến.” Lời của quản gia còn chưa nói hết, bên ngoài đã vang lên một giọng nói sắc nhọn nhưng có phần kỳ quái.
Thánh chỉ?
Lê Hân căng thẳng trong lòng, nhà y từ khi nào lại có quan hệ với hoàng cung? Còn chọc đến vị kia phải ban thánh chỉ xuống?
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quốc sư đêm xem hiện tượng thiên văn, phát hiện dị tượng, Lê gia Lê Hân, mang khí chất của mẫu nghi thiên hạ, nay trẫm thuận theo thiên ý, phong Lê Hân làm hoàng hậu, ba ngày sau tiến cung.”
Lê phụ nghe xong không hề có chút vui mừng nào, nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng tiếp chỉ rồi tiễn quan truyền chỉ ra ngoài, người rời đi rồi mới lập tức lạnh mặt đập mạnh tay xuống bàn.
“Hoang đường!”
Tiếng quát giận dữ của Lê phụ khiến những nữ nhân đứng bên cạnh co rúm thân mình, sắc mặt trắng bệch.
“Lê……”
Nhận ra người bên cạnh muốn mở miệng, Lê phụ mặt mày đen kịt, cắt ngang lời, “Huỷ bỏ hôn sự.” Dù ông vốn đã có ý định hủy hôn, nhưng không ngờ lại phải kết thúc theo cách này, Hoàng đế cư nhiên bắt Hân nhi tiến cung làm hậu?
Không nói đến việc nhi tử nhà mình là nam nhân, vốn không thể để lại huyết mạch cho hoàng tộc, thân thể Hân nhi còn có tật, ở nơi chốn hoàng cung ăn người kia làm sao có thể sinh tồn đây?
Nhưng rốt cuộc, bệ hạ đã biết đến sự tồn tại của Hân nhi bằng cách nào? Là quốc sư thật quan sát hiện tượng thiên văn mà phát hiện, hay là đã phát hiện ra hành động của ông, nên cố ý cảnh cáo?
“Phụ thân, xin chớ vì chuyện này mà tổn hại sức khỏe.” Lê Hân sờ soạng đứng lên, sờ soạng đi đến, từng bước khó nhọc tiến đến bên cạnh Lê phụ, nhẹ nhàng vỗ lên vai ông.
“Là phụ thân có lỗi với ngươi.” Lê phụ lộ vẻ suy sụp, thân hình lập tức như già đi vài tuổi.
“Phụ thân?” Lê hân có chút khó hiểu, dịu giọng an ủi, “Chuyện của bệ hạ không phải thứ chúng ta có thể suy đoán, phụ thân cũng không cần tự trách. Huống chi mỗi người đều có thiên mệnh, phụ thân cần gì phải lo nghĩ quá nhiều?”
“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Hân nhi, không cần suy nghĩ nhiều.” Lê phụ bụm mặt, thần sắc tiều tụy, tâm trí rối bời trăm mối, ông tuyệt đối không thể để cho nhi tử phải bước chân vào nơi ăn tươi nuốt sống đó.
“Phụ thân, thật sự không cần quá mức lo lắng cho ta. Ta đã trưởng thành, biết tự chiếu cố bản thân.” Lê Hân lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi mới khẽ nói, “Thánh chỉ của bệ hạ đột ngột ban xuống, nói không chừng thực sự là do quốc sư quan sát thiên tượng mà có.”
“Ta hiểu rồi.” Lê phụ miễn cưỡng mà cười cười, đẩy xe lăn của Lê Hân ra ngoài, “A Mộc, mấy ngày tới chăm sóc cho thiếu gia thật tốt.”
Nói xong, ông liền rảo bước rời đi, hướng đi không phải về phía thư phòng mà trông giống như đang định ra ngoài.
Lê Hân bị bỏ lại lặng lẽ thở dài, trong lòng chỉ mong phụ thân đừng làm điều gì dại dột.
Thật đúng là cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
“Thiếu gia?” A Mộc vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng đã khuất của lão gia, rồi lại nhìn thiếu gia đang xuất thần, nội tâm mờ mịt, nhưng khi một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn nhớ tới thân thể yếu ớt của thiếu gia nhà mình, lập tức bảo người hầu mang áo choàng đến.
“Ta không yếu ớt đến thế.” Lời tuy là nói như vậy, nhưng lê hân cũng không có cự tuyệt y tốt của A Mộc, đợi đối phương khoác áo choàng cho mình xong, y mới nhẹ nhàng cất lời, “Trở về phòng đi.”
Y vừa rồi không phải không cảm nhận được cảm giác áy náy kỳ lạ của phụ thân, nhưng đây chẳng phải là quyết định của bệ hạ và quốc sư hay sao? Tại sao lại liên quan đến phụ thân? Hay là…… Phụ thân thân cũng đóng vai trò gì đó trong chuyện này?
“Thiếu gia? Thiếu gia?”
Bị tiếng gọi kéo về hiện tại, Lê Hân nghi hoặc lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Lão gia hỏi thiếu gia có muốn gặp biểu tiểu thư và nhị di nương nữa không? Lão gia nói để thiếu gia tự mình quyết định.”
“Không gặp.” Lê Hân không có chút hảo cảm nào với hai người đột ngột đến thăm này, có lẽ vì đôi mắt không thấy ánh sáng, y trở nên cực kỳ nhạy bén với cảm giác từ người khác, vừa rồi y vừa xuất hiện đã lập tức cảm nhận được tầm mắt ghét bỏ của đối phương, chỉ là ngại phụ thân còn ở đó nên mới không tiện phát tác.
“A Mộc, chăm sóc các nàng cẩn thận, rồi đưa trở về đi.” Tránh để người ta nói Lê gia ta không chu toàn lễ nghĩa.
“Vâng.” A Mộc lập tức đáp lời, sau khi xác nhận thiếu gia không còn căn dặn gì thêm, hắn mới rời khỏi phòng.
Lê Hân nghiêng tai lắng nghe, chắc chắn không còn ai ở đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
Y từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, sờ soạng đi đến mép giường, thuận lợi mà ngồi xuống, sau đó nằm xuống, hai mắt vô thần nhìn nóc giường, chỉ là tầm mắt cũng không hoàn toàn nhìn vào đỉnh màn phía trên.
Nghĩ đến thánh chỉ bất ngờ giáng xuống, lại nhớ đến cảm giác áy náy không rõ của phụ thân, y chỉ thấy mình như bị vây trong một mê cung khổng lồ, không tìm được lối thoát.
Vì mải suy nghĩ, chẳng bao lâu sau y đã nằm trên chăn bông ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Chờ đến khi tỉnh lại, đầu óc Lê Hân cảm thấy có chút mơ hồ, liền hiểu ra có lẽ y đã nhiễm phong hàn.
“Khụ khụ khụ ——” Lê Hân cau mày, che miệng ho khan.
“Cốc cốc cốc ——”
Lê Hân nhanh chóng nén tiếng ho, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, “Vào đi.” Giọng nói phát ra khàn đặc.
“Thiếu gia?” Vừa nghe giọng nói, A Mộc lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vừa vào phòng liền chú ý đến sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu gia nhà mình, vội vàng phân phó người bên ngoài đóng bớt cửa sổ lại, rồi sai người nhanh chóng chạy đi mời đại phu trong phủ đến.
“Không cần kinh động đến phụ thân, chỉ là trong lúc nghỉ trưa bị gió thổi một chút thôi.” Lê Hân đã sớm nhận thức được cơ thể yếu ớt này của mình, nhưng y không nghĩ tới chỉ tuỳ tiện ngủ trưa một lát thôi mà cũng có thể nhiễm phong hàn.
“Không kinh động đến ta, ngươi còn định giấu ta chuyện này sao?” Trong lúc Lê Hân còn đang suy nghĩ, phụ thân y mặt mày u ám bước vào, ngồi xuống bên cạnh y.
“Phụ thân.” Lê Hân có chút chột dạ, cười cười, “Là nhi tử không đúng, khiến cho phụ thân lo lắng.”
“Ngươi khiến cho vi phụ bớt lo lắng lúc nào?” Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Lê phụ thoáng qua vẻ hoài niệm, “Nếu mẫu thân ngươi còn tại thế, người lo lắng cho ngươi nhất, phỏng chừng cũng chính là nàng.”
Đây là lần đầu tiên Lê Hân nghe phụ thân nhắc đến mẫu thân, liền có chút tò mò, “Mẫu thân là người thế nào?”
“Mẫu thân ngươi à?” Nhắc đến thê tử kết tóc, Lê phụ thoáng ngẩn ra, sau đó lại rơi vào im lặng, dịch dịch góc chăn, thay đổi đề tài, “Lát nữa người hầu sẽ mang thuốc tới, ngươi uống xong thì hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều chuyện quá, hết thảy đã có vi phụ.”
“Phụ thân.” Lê Hân bỗng nhanh chóng kéo lấy góc áo của Lê phụ, vẻ mặt nghiêm túc, “Mặc dù không biết phụ thân đang làm gì, nhưng bất kể là chuyện gì, ta chắc chắn sẽ đứng về phía người.”
“Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lê phụ nhìn ánh mắt dần mơ hồ của Lê Hân, trong mắt tràn đầy kiên định.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lê phụ nữa, Lê Hân mới quay đầu nhìn về phía A Mộc, “A Mộc?”
“Thiếu gia? A Mộc ở chỗ này.” A Mộc khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lên tiếng, tiến sát vào Lê Hân, “Thiếu gia có gì phân phó?”
“Ta biết ngươi không phải A Mộc.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Lê Hân khiến sắc mặt A Mộc lập tức thay đổi, A Mộc nhìn nhìn chung quanh, chắc chắn không ai chú ý bên này, mới mở miệng, “Thiếu gia nói đùa, ta không phải A Mộc, vậy ai là……”
“Ngươi là người của Tô huynh, đúng không?” Lê Hân hướng ánh mắt vô thần nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, “A Mộc chưa bao giờ cẩn thận như vậy, hỏi han ta rồi mới lấy áo choàng, hắn luôn tự mình trực tiếp đi lấy áo choàng; nếu ta bị cảm, A Mộc nhất định sẽ giận dữ, chứ không giống như ngươi, bình tĩnh tự nhiên phân phó người khác đi làm mọi chuyện, rồi mới tới lo lắng cho ta.”
“Ngươi đừng lo lắng.” Lê Hân nheo mắt, giọng điệu trầm tĩnh, “Ta nói ra chỉ vì muốn nhờ ngươi giúp ta và Tô huynh thực hiện một giao dịch.”
“Chuyện này ta không thể tự quyết định, nhưng sẽ truyền đạt ý tứ của ngươi tới chủ nhân.”
“Vậy A Mộc thật sự đang ở đâu?” Lê Hân đột nhiên nhớ tới, liền hỏi.
“Ở một thôn làng nhỏ.”
Vậy là tốt rồi.
Lê Hân khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, có lẽ đối với một gia nô như A Mộc, đây chính là tương lai tốt đẹp nhất rồi.
Sau khi xác nhận mọi chuyện, Lê Hân không nhắc đến nữa, mà A Mộc cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc hầu hạ Lê Hân.
Uống thuốc xong, Lê Hân nhanh chóng mơ màng sắp ngủ, không cản được Chu Công kêu gọi, lại lại lần nữa chìm vào giấc mộng.
Chờ khi ý thức trở lại, y nghe thấy tiếng trò chuyện vang lên bên tai, nghĩ nghĩ, y không vội mở mắt ra, mà cẩn thận lắng nghe xem hai người kia đang nói chuyện gì.
“Thiếu gia muốn làm một cái giao dịch với chủ nhân.”
“Giao dịch gì?”
“Cụ thể chưa nói, có lẽ thiếu gia muốn bàn bạc trực tiếp với chủ nhân.”
“Ừm. Ngươi lui xuống trước đi.” Chờ đến khi trong phòng không còn ai, Tô Kình Vũ mới vén rèm bước vào, đi đến bên mép giường của Lê Hân, chần chờ một lát, rồi đưa tay lên khẽ phát hoạ đường nét khuôn mặt y trong không trung.
Thật lâu sau, hắn mới hạ tay xuống, lên tiếng, “Lê huynh, tỉnh rồi chứ?”
Lê - giả vờ ngủ bị phát hiện - Hân: “……”
Nhưng y cũng không cảm thấy xấu hổ, dưới sự trợ giúp của hắn mà chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, “Ta muốn nhờ huynh điều tra phụ thân ta.”