Sắc trời u ám, khắp nơi xám xịt, bao phủ bởi lớp sương khói mỏng.
Cô nhìn qua cửa sổ ứng dụng trò chuyện.
—— Cuộc gọi bị gián đoạn do sự cố mạng.
Người trên phố không nhiều lắm, tụ tập năm ba người ở đầu hẻm hoặc trước cửa tiệm, thì thầm nói gì đó, thỉnh thoảng có người nhìn về phía này.
Tô Dao mở bản đồ trên quang não, nhanh chóng xác định được vị trí của mình.
Đây là một hành tinh khai thác mỏ bị bỏ hoang, bị ô nhiễm và đầy rẫy phóng xạ, che giấu vô số tội phạm đào tẩu và tổ chức phi pháp, trên tinh đồ dẫn đường đều có dấu hiệu cảnh báo màu đỏ máu.
Toàn bộ tinh cầu mà hành tinh này thuộc về đều nằm ở rìa ngoài Tinh vực Áo Lai, hiện tại là khu vực vô chủ, cũng tiếp giáp với biên giới của Đế quốc Trại Lôi Á.
Cùng lúc đó, những người đang ngồi xổm hút thuốc trước cửa tiệm gần đó đều lần lượt đứng dậy, rút ra đủ loại vũ khí từ bên hông.
Những người này đều đeo bộ lọc hô hấp, trán có thiết bị cấy ghép vỏ não, một phần chi cơ khí quấn quanh bởi dây dẫn.
Họ mặc áo khoác dày cộm, tay cầm súng ống dao kiếm dài ngắn khác nhau.
Thanh lưới nạp năng lượng trên thân súng từng vạch sáng lên, họng súng lóe lên vòng sáng chói mắt.
Dòng plasma dưới chuôi dao ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén dưới sự khống chế của từ trường, cắt vào không khí phát ra tiếng kêu vo ve kỳ quái.
Tô Dao ngẩng đầu lên.
Bọn họ ngày càng đến gần cô hơn.
Có người nhìn vào quang não của cô, có người nhìn quần áo trên người cô, cũng có người nhìn chằm chằm vào mặt cô, cánh mũi không ngừng phập phồng.
Tô Dao theo phản xạ lùi lại.
Những người đó vốn còn có chút dè dặt, sau khi thấy phản ứng như vậy của cô, ác ý trong mắt từng người càng lúc càng rõ ràng.
[Cái quang não này nhìn là biết rất đắt tiền, chắc chắn bán được nhiều tiền.]
[...Là hàng trốn ra phải không, hôm nay vận may tốt quá.]
[Không biết là huyết thống gì, mặt thì xinh đấy, lát nữa tao phải lên trước...]
Trên đầu họ hiện ra phụ đề rõ ràng.
Bởi vì đứng rất gần nhau, những câu chữ liên tục thay đổi đó gần như chồng lên nhau.
[Trông giống người có tiền, cấp bậc huyết thống có lẽ không thấp...]
[Cho dù đúng là cấp D hay thậm chí cấp C thì sao chứ? Nhìn bộ dạng này, chắc chắn là chưa thức tỉnh, tao cũng không phải chưa từng gϊếŧ qua, cái này còn đáng tiền hơn...]
[Cô ta trông còn khá nhỏ, đám con nhà giàu này có mấy đứa thức tỉnh được ở tuổi này chứ?]
[Nhiều nhất cũng chỉ là có siêu năng lực vô dụng thôi, nếu là năng lực lợi hại, đã sớm thể hiện ra rồi.]
Bước chân của Tô Dao khựng lại.
Trong phụ đề còn có rất nhiều từ ngữ bẩn thỉu không thể nhìn nổi, ánh mắt của họ trông cũng hung ác đáng sợ, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác cô thành từng mảnh.
Nhưng cô bỗng nhiên không còn sợ hãi như vậy nữa.
Tô Dao đưa tay sờ lên gáy: "...Thứ Bảy, cậu còn đó không."
"Vâng, Công tước các hạ."
Tô Dao tiếp tục lùi về sau, đồng thời chú ý đến phụ đề trên đầu những người đó: "Những người đυ.ng phải tôi trên phố lúc trước thế nào rồi?"
"Tất cả những người có tiếp xúc thân thể với ngài đều đã bị khống chế."
Tô Dao không hề bất ngờ, dù sao thì vệ sĩ đều đang đi theo ở phía xa, chắc chắn đã nhìn thấy cảnh đó rồi.
Cô hít sâu một hơi: "Tôi bị ai đó dùng năng lực hệ không gian dịch chuyển đi rồi, cậu biết tôi đang ở đâu đúng không, nếu cử tàu đến đón tôi, nhanh nhất là bao lâu?"
"Dự kiến nửa giờ tiêu chuẩn. Các hạ, tàu con thoi ở Singer-III đã khởi hành, đó là hành tinh thuộc sở hữu của ngài cách nơi này gần nhấ——"
Lại là một tràng âm thanh nhiễu điện lộn xộn.
Sau gáy nhói đau, giọng nói của trí não biến mất.
Tô Dao ngẩng đầu lên.
Người đàn ông phía trước cười lạnh, quanh bàn tay trần của y lấp lánh những tia sáng xanh lam li ti.
"Tất cả vật cấy ghép trên người mày sẽ bị năng lực của tao phá hủy, con khốn!"
Y ném về phía cô ánh mắt đầy ác ý: "Còn muốn gọi người tới cứu mày? Mày vĩnh viễn không thể rời khỏi đây đâu!"
Tô Dao chớp chớp mắt: "Nếu anh thu lại năng lực của anh, bây giờ tôi có thể cho các anh rất nhiều tiền, các anh cứ tùy tiện ra giá, tôi chuyển khoản tại chỗ, chỉ cần các anh thả ta đi."
Bọn họ không nghe thấy tiếng của Thứ Bảy, cũng sẽ không biết thân phận của cô.
Nhưng rõ ràng bọn họ đều cho rằng cô là người có tiền.
Mấy người đó nhìn nhau, rồi đều phá lên cười.
"Thả mày đi, rồi để mày dẫn người quay lại báo thù sao?"
"Thiếu gia tiểu thư chết ở đây nhiều lắm rồi, mày không nghĩ rằng chỉ mình mày có mấy đồng tiền dơ bẩn đấy chứ?"
"Ồ, cũng có người bị làm thành búp bê tìиɧ ɖu͙©, có lẽ mày thích như vậy hơn?"
Bọn họ lại bắt đầu nói những lời tục tĩu bẩn thỉu.
Tô Dao vẫn luôn nhìn lêи đỉиɦ đầu bọn họ.
Những dòng phụ đề đó nhấp nháy thay đổi, liên tục xuất hiện đủ loại từ ngữ tồi tệ.
[Đồ ngu...]
[Lát nữa phải cẩn thận đừng đánh chết, nếu có thể bán vào cửa hàng của Jem...]
[Hy vọng cấp bậc cao một chút, nếu không lấy hết nội tạng xong có thể sẽ không chịu nổi, cấp bậc huyết thống quá thấp, nội tạng nhân tạo cũng không dễ tìm được loại tương thích...]
Đến giờ cô vẫn chưa hề tỏ ra chút hung hăng nào, cử chỉ hành động cũng không giống người từng được huấn luyện, bọn họ càng lúc càng không xem cô ra gì.
Thậm chí còn thêm mấy phần thú vui đùa giỡn con mồi.
Rất tốt.
Tô Dao vốn dĩ cũng cần một chút thời gian.
Mấy lời vừa rồi đều là nói nhảm thôi, bất kể bọn họ trả lời thế nào, cô cũng sẽ không cho bọn họ một xu.
Cô vẫn luôn nhìn phụ đề tiếng lòng của bọn họ.
Giữa cảm giác mệt mỏi thoáng qua, giác quan lại lần nữa trở nên nhạy bén.
Tô Dao ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi máu tanh trên người bọn họ.
Mùi tanh nồng nặc đó vốn nên khiến người ta buồn nôn.
Nhưng mà giờ phút này, cô không có cảm giác bất thường gì.
Giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, đã quen thuộc với mùi vị như vậy.
Vào lúc một vị tổ tiên nào đó chạy trên thảo nguyên, cắn xé cổ họng con mồi, mặc cho máu chảy qua giữa môi răng.
Hoặc là ẩn mình trong đất cát, nhìn côn trùng bò lúc nhúc trên sỏi đá, đâm móc đuôi vào vỏ cứng, xuyên qua lớp màng và lớp cơ.
Cô tiếp tục thả lỏng bản thân chìm đắm trong cảm giác này, phân biệt các loại mùi vị dưới mùi tanh.
——Bọn họ đều không phải thức ăn thích hợp với mình.
Nhưng mà.
Cũng không có nghĩa là không thể ăn.
Một thứ gì đó bắt nguồn từ bản năng nói cho cô biết, cô không phải là một tồn tại kén chọn như vậy, trừ phi là lúc có rất nhiều lựa chọn.
[Trước tiên chặt tay chân của nó xuống!]
Đột nhiên, cô nhìn thấy dòng phụ đề như vậy.
Tô Dao lập tức hành động.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí sượt qua vai, hơi nóng hừng hực lan tỏa bên cạnh người, hun đến da bỏng rát.
Kẻ tấn công ra tay trước tiên, thân hình cường tráng cao lớn, trông như một tòa tháp sắt, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm, chiêu thức vô cùng dứt khoát.
Cô nghiêng người né qua, trước khi đối phương đổi chiêu, vươn tay tóm lấy sợi cáp sau gáy người đó.
Khoảnh khắc người đó xoay người đâm ngược lại, Tô Dao cũng xoay nửa vòng trên không, đáp xuống lưng gã, hai chân đạp lên eo gã, cúi đầu cắn vào gáy hắn.
Giao cho bản năng.
Cô nghe thấy tiếng xương cốt rung động, cơ hàm cũng đang căng tức co giật.
Tựa như mầm non mới nhú ngày xuân, đâm rễ từ trong nướu, mạch máu và thần kinh dường như đều bắt đầu xé rách, chóp răng đột nhiên trở nên sắc nhọn.
Răng cửa, răng nanh, răng hàm trước sau——
Vào khoảnh khắc này tranh nhau vươn dài ra.
Răng nanh có răng cưa cắn đứt sợi cáp thép cứng rắn.
Làn da thô ráp, cơ bắp cứng rắn, còn có cột sống được hợp kim bao bọc kia.
Từng bộ phận trên cơ thể kẻ địch đều vỡ nát như đậu phụ dưới dao.
Mảnh vụn kim loại và máu thịt cùng nhau bắn tung tóe.
"Nhiều hãng truyền thông của Vương quốc Áo Lai đưa tin, Tân Công tước Tô tổ chức yến tiệc tại Thụy Địch Ân -XIII, nhiều thành viên hoàng thất tham dự..."
Từ một tiệm tạp hóa bên cạnh truyền ra tiếng đưa tin đứt quãng.
Trong màn hình trên tường hiện lên hình ảnh tin tức.
Giọng của người dẫn chương trình theo sự thay đổi tín hiệu lúc rõ lúc mờ.
"Tháng trước hoàng thất đã công bố huyết thống của cô ấy..."
"Huyết thống của cố Công tước Tô là Chimera Xà Sư cấp S, đây là huyết thống truyền thừa hàng đầu của gia tộc Tô thị, điều đáng tiếc là, trong số người thân cận của cố Công tước Tô không có người thừa kế..."
"Công tước Tô hiện tại khi trưởng thành được chứng nhận huyết thống là Mãnh Độc Sư Hạt, đây là huyết thống gốc cấp S đến từ gia tộc Mạn Đề Kha Nhĩ, vọng tộc của Cựu Liên Bang..."
Xương sống và dây cáp đồng thời vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ nửa bức tường kính.
Máu chậm rãi chảy xuống trên bề mặt tường thô ráp, hòa lẫn với mỡ thịt và mảnh xương vụn, tụ lại thành một thác nước lớn màu đỏ tanh tưởi.