Cả Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta

Chương 13: Giấc mơ

Nhân vật này trong nguyên tác cũng là một phản diện không thể nghi ngờ.

Vì một số ân oán của thế hệ trước, anh ta căm ghét Thái tử và Quốc vương.

"... Hơn nữa, nếu không phải hầu hết mọi người đều không biết dung mạo của ngài ấy, tôi dám cá rằng sẽ có rất nhiều người làm chuyện này sau lưng."

Địch Luân thuận miệng nói, "Ngoài ra, cảm ơn cô đã cho tôi xem một màn kịch hay, Công tước."

Bất cứ điều gì khiến Thái tử khó chịu, anh ta đều thích xem náo nhiệt.

Vì vậy, ngay cả khi bị vị hôn thê của Thái tử coi như kẻ bán thân, anh ta cũng không hề bận tâm.

Sau khi Thân vương điện hạ rời đi, Tô Dao trở lại phòng tiệc.

Lúc này vẫn còn một số khách, những người nắm bắt thông tin nhanh nhạy đều đang bàn tán về chuyện vừa xảy ra.

Vừa nhìn thấy nhân vật chính xuất hiện, ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Tô Dao bình tĩnh bước vào đám đông, bắt đầu trò chuyện với họ, đồng thời chú ý xem trên đầu họ có xuất hiện phụ đề hay không.

Nguyên chủ có ấn tượng sâu sắc hơn với những người có cấp bậc huyết thống cao, rõ ràng là khi chuẩn bị cho bữa tiệc, cô ấy đã dành thời gian để ghi nhớ khuôn mặt của họ.

Tô Dao lại làm ngược lại, cô chuyên chọn những vị khách xa lạ để nói chuyện.

Bởi vì cấp bậc của những người này có thể tương đối thấp hơn.

Cô chào hỏi rất nhiều người, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"... Công tước, ngài cũng là sinh viên của Đại học Quân sự Áo Lai phải không?"

Tô Dao đột nhiên dừng bước.

Trên đầu người đang nói chuyện với cô xuất hiện một vài chữ cái rời rạc.

Tô Dao gật đầu. "Đúng vậy."

Nguyên chủ quả thực đã chọn ngôi trường đó, không chỉ vì hôn ước với Thái tử, mà còn vì đó thực sự là một trong những trường đại học hàng đầu của Áo Lai.

Tuy nhiên, vì một loạt rắc rối liên quan đến việc kế thừa tước vị, nguyên chủ đã xin bảo lưu kết quả học tập một thời gian.

Tô Dao mỉm cười, "Sao vậy?"

Người nọ sững người một lúc, "Cái gì?"

Tiếp đó, nét mặt lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên không ngờ Công tước lại bằng lòng nói chuyện với mình.

"Con trai tôi sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh mùa xuân!" Người đàn ông kéo cậu thanh niên đang cúi đầu bên cạnh, "Tôi nghĩ các bạn trẻ có nhiều chuyện để nói hơn—"

Cậu thanh niên càng cúi đầu thấp hơn, như thể chứng sợ giao tiếp xã hội tái phát, lắp bắp nói một câu chào hỏi, rồi như đà điểu vùi đầu bất động.

Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú của cậu đỏ bừng.

Ánh mắt Tô Dao dừng trên đỉnh đầu cậu ta.

【...Đừng nhìn tôi...đừng nhìn...tại sao...chết tiệt...lần sau tuyệt đối không đến loại chỗ này...】

Tô Dao không nói gì thêm để làm khó vị tiên sinh sợ giao tiếp xã hội này, chỉ lặng lẽ đi ngang qua họ, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người cha trách mắng con trai mình đầy bất lực.

Cô đi dạo nửa vòng trong sảnh tiệc, mới gặp được một người khác có chữ hiện rõ trên đỉnh đầu.

Vị này thì không ngại ngùng như vậy, họ vui vẻ trò chuyện một hồi.

Khi Tô Dao lại cảm thấy mệt mỏi và đói bụng, cô liền rời khỏi sảnh tiệc, mở quang não, điều tra danh sách khách mời, lật từng người một.

—Hai người có phụ đề bình thường đều là cấp D.

Họ đều là huyết thống kế thừa cách đời, nhưng trái ngược với cô, huyết thống tổ tiên mà họ kế thừa thấp hơn cha mẹ.

Thỉnh thoảng có vài người cấp C, trên đỉnh đầu có thể xuất hiện chữ cái, gần như không thể ghép thành từ ngữ.

Lần này, cô trực tiếp đi thang máy lên sân thượng, tìm đại một phòng ngủ trong lâu đài nghỉ dưỡng này, mở cửa bằng xác minh thông tin sinh học, rồi ngã xuống giường ngủ thϊếp đi.

Bóng tối vô tận ập đến.

Cô lại bắt đầu rơi xuống.

Tô Dao ngồi trên mảnh đất hoang tàn đầy hố thiên thạch và xương cốt.

Bóng tối bao trùm lấy cô, trên mặt đất bốc lên một tầng sương mù dày đặc, sương mù như có sinh mệnh cuồn cuộn chuyển động.

Trong sương mù lờ mờ hiện ra một bóng người cao lớn.

"...Lần này được rồi chứ."

Giọng nam trầm thấp, êm tai truyền ra từ trong sương mù.

Người đó chậm rãi bước ra khỏi màn sương đen, lặng lẽ đứng trước mặt cô.

"Cô thích cái này, phải không?"

Tô Dao kinh ngạc nhìn anh.

Người đàn ông có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đặc điểm lai rõ ràng.

Mái tóc đen xoăn như rong biển, làm nổi bật làn da trắng nõn không tì vết, lông mày sâu, góc cạnh rõ ràng, vừa diễm lệ vừa anh tuấn, đẹp đến mức đầy tính công kích.

Đôi mắt trong veo, sáng như kim cương dưới nước, đồng tử đen thẳng đứng sắc bén như lưỡi dao.

"?"

Sự chú ý của Tô Dao không dừng lại quá lâu trên khuôn mặt đối phương.

Cô nhìn cơ thể nam tính không mảnh vải che thân kia.

Vai rộng, eo thon, chân dài, tỷ lệ vàng không thể chê vào đâu được.

Mỗi đường nét đều hoàn hảo và khỏe khoắn, mỗi khối cơ bắp đều thể hiện sức mạnh vô song, giống như bức tượng được thờ phụng trong thánh điện, được đúc bằng bạc và đá cẩm thạch.

Sau đó—

Tô Dao gần như theo bản năng dời mắt.

Cô cứng đờ người.

Tô Dao: "!?"

Đầu tiên là kích thước hoàn toàn vượt quá khả năng hiểu biết của con người.

Và tại sao lại có hai cái?!

Mình cuối cùng đã phát điên rồi sao?

Trong giấc mơ hỗn loạn, cô quên mất mình đang ở dị giới, quên mất ảnh hưởng của huyết thống đối với con người, quên mất rất nhiều điều mới mẻ.

Cô bị cảnh tượng kỳ quái này làm cho chấn động, lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc.