[không có ai nhớ rõ hắn dựa chiến công mà được phong tước, vì gìn giữ đất đai Đại Võ Quốc đã chảy nhiều ít máu, chịu qua bao nhiều vết thương, mọi người nhắc tới cha, chỉ biết cười nhạo hắn. "Thiên sách thượng tướng chó má, còn không phải bị quân địch bắt làm tù binh, trở thành tù nhân, ngay cả đã chết, đầu đều thành chiến lợi phẩm của quân địch, làm bọn họ cười nhạo, quả thực chính là nỗi ô nhục của Đại Võ Quốc chúng ta."]
[…]
Tiếng lòng của Tiểu nãi bao còn đang tiếp tục, nhưng Vân Tranh đã hoàn toàn nghe không nổi.
Hắn toàn thân phát run, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân không còn chút nào huyết sắc, trong đầu chỉ có một câu "nương bị Dương Hân Nhi hại ch·ết sau!"
Phu nhân sẽ bị hại chết sao?
Không, không, hắn quyết không cho phép, quyết không cho phép!
Dương Hân Nhi…… Xem ra, nữ nhân kia không thể lưu lại được.
Vân Tranh trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia ám sắc.
Mà Vân phu nhân, cũng không so với hắn tốt hơn bao nhiêu, nàng dùng sức cắn môi, cánh môi đều suýt chút nữa bật máu, từng trận đau đớn truyền đến, nàng lại phảng phất không cảm giác được.
Đã sớm biết chính mình sau khi mất hết thanh danh, vì bảo toàn thể diện của quốc công phủ cùng phu quân nên nàng chon t·ự s·át, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng ch·ết phu quân sẽ thảm như vậy.
Tiếng lòng của Tiểu nãi bao, nữ chủ cùng đại gian thần liên hợp hại ch·ết phu quân là ai?
“Phu nhân, lão nô tới phục mệnh.”
Đúng lúc này, vương mụ mụ được phái đi làm việc đã trở lại, phía sau còn đi theo hai gã sai vặt đang nâng cái rương, nhìn thấy Vân Tranh, ba người vội vàng nhún người hành lễ.
Vân Tranh đem tiểu nãi bao trong lòng ngực đưa cho Vân phu nhân, xua tay vẫy lui gã sai vặt, ánh mắt nhìn vào chiếc rương gỗ đỏ để trên mặt, nghi hoai nói: “Đây là?”
“Phu quân, có một chuyện ta còn chưa kịp nói với ngươi.”
Vân phu nhân đem toàn bộ chuyện Dương Hân Nhi trộm yếm của mình và bị bắt được kể lại cho Vân Tranh nghe, che giấu việc tiếng lòng của tiểu nãi bao đã báo động trước cho nàng.
“Biểu muội lén lút cố ý cầm cái này, trên đó có thêu khuê danh của ta khi chưa xuất các, ta hoài nghi nàng không có hảo tâm, nên sai người nhốt nàng lại để thẩm vấn, lại thấy nàng tay chân không sạch sẽ, nên mới sai vương mụ mụ đến phòng nàng để điều tra, nhìn xem nàng có thừa dịp ta không chú ý trộm lấy những đồ vật quan trọng khác hay không.”
[Nương làm rất đúng.]
“Phu nhân làm rất đúng.”