Ngoài Liễu Y Y bạch nguyệt quang kia, bên cạnh lão gia không có hồng nhan tri kỷ nào khác.
Phu nhân nói không trách lão gia, thân là tỳ nữ thị đương nhiên cũng không dám trách, sau đó cúi người hành lễ lui ra.
Sở Tiêu Tiêu ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm thấy bụng đói kêu ùng ục.
[Đói quá!]
Vừa nghe thấy tiếng lòng của con gái, Dương thị lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng ôm nàng lên, mỉm cười dịu dàng: “Đói rồi phải không?”
[A! Mẫu thân sao biết vậy? Mẫu thân dịu dàng quá, con thích mẫu thân!]
Sau cơn sinh nở vừa rồi, Dương thị bị dọa đến tái mặt, không dám giao con gái cho người khác nữa. Không biết Liễu Y Y còn cài ai ở trong phòng mình không.
Ngay cả các bà vυ' chuẩn bị sẵn cũng đã đuổi đi hết, không dám dùng, sợ có người động tay động chân, thị phải tự mình nuôi dưỡng.
Miệng bị nhét vào một thứ ấm áp, mềm mại, Sở Tiêu Tiêu theo bản năng mυ'ŧ lấy. Đói quá, nàng mυ'ŧ mạnh, vận động quá nhiều, toát mồ hôi đầy trán.
Ăn no xong, nàng khẽ ợ một tiếng, mở mắt nhìn quanh.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy một gương mặt đoan trang xinh đẹp, cái miệng nhỏ xinh của Sở Tiêu Tiêu há to thành chữ "O".
[Mẫu thân đẹp quá! Con là do mẫu thân sinh ra, có phải lớn lên cũng sẽ đẹp như vậy không?]
Dương thị đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ hồng hồng của nàng: “Bảo bối ngoan của mẫu thân sau này lớn lên nhất định là một tiểu mỹ nhân.”
[A! Mẫu thân thật là mẹ con tâm ý tương thông, con khen mẫu thân đẹp, mẫu thân liền khen con là tiểu mỹ nhân. Mẫu thân! Bảo bối yêu mẫu thân! Thân thân!]
Dương thị cúi đầu, dùng cái mũi của mình chạm nhẹ vào mũi nhỏ của Sở Tiêu Tiêu. Cô bé nhỏ vui sướиɠ đến không chịu nổi, cười để lộ lợi hồng hồng.
“Đại ca! Muội muội sinh ra rồi phải không?”
Bên ngoài bước vào một thiếu niên cao lớn, reo lên rồi lao đến, bế Sở Tiêu Tiêu từ trong lòng Dương thị.
“Muội muội! Nhìn ta, nhìn ta, ta là nhị ca của muội!”
Sở Tiêu Tiêu từ từ khép miệng, ngước mắt nhìn y, cảm thấy gien nhà họ Sở quả thực không tồi. Vị nhị ca này cũng rất đẹp, chỉ tiếc kết cục sau cùng của y không mấy tốt.
Tiểu hài nhi bất giác thở dài trong lòng.
[Nhị ca? Haizz! Giao du không cẩn thận, chết thảm vô cùng.]
Sở Nhất Mặc đột nhiên nghe thấy lời này, suýt nữa ném em gái trong tay. Y ngước mắt nhìn Dương thị, thấy thị dường như không nghe thấy gì, kinh ngạc không thôi.
Vừa rồi là ai nói vậy? Chẳng lẽ là muội muội trong tay y?