Đây không phải là trực tiếp bị ép buộc sao? Dù không muốn nhưng vẫn phải tiếp tục làm như vậy.
Mộ Miên Miên lập tức không hài lòng, giọng nói trong trẻo lại vang lên.
[Không được, không được, mụ phù thủy già đó chỉ bắt nạt mẫu thân, đối mẫu thân không tốt chút nào.]
Nghe vậy, vẻ mặt Tư Đồ Yên cực kỳ bình tĩnh, không để người khác thấy có gì kỳ lạ, nàng cũng không nói gì phản bác, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"Tại sao đang tốt đẹp lại muốn đón ra cung để chiếu cố?"
Dù sao ở trong cung cũng rất thoải mái, nếu có thứ gì tốt chỉ cần đưa thẳng vào cung, ở Vương phủ thì vẫn còn chênh lệch rất lớn so với hoàng cung.
Mộ Huy trên mặt lập tức lộ ra bất mãn, lông mày nhíu lại, sau đó nhanh chóng cười lạnh.
"Yên Nhi, dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng của ngươi sao ngươi có thể nói như vậy?"
Đây xem như bắt được sai lầm, thời điểm nói chuyện đều là cứng rắn.
Tư Đồ Yên cảm giác như vừa ăn phải một con ruồi, nghẹn trong cổ họng, muốn nôn ra nhưng không thể.
Nàng cau mày thật chặt, rồi thở ra một hơi dài và nói nhẹ nhàng.
"Ta không có nghĩ như vậy, ta chỉ là cảm thấy có chút tò mò."
Giọng nói của nàng vẫn dịu dàng như vậy nhưng thái độ đã thay đổi đáng kể.
Ý tưởng của Mộ Huy kỳ thực rất đơn giản, người thông minh liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra được, đều không cần phải cẩn thận đi miệt mài theo đuổi, ngay cả cân nhắc đều không cần.
Bây giờ Tư Đồ Yên không muốn lấy tiền ra, một phần nguyên nhân lớn nhất là không ai có thể chủ động đòi tiền.
Mộ Huy không khỏi xấu hổ, nhưng nếu mẫu phi của hắn tới thì sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Nghe vậy, Mộ Miên Miên tuy tuổi còn nhỏ nhưng biểu tình trên mặt liền mang theo nồng đậm bất mãn, sự tức giận đều có thể nghe ra được trong thanh âm non nớt của bé
[Nói dối, nói dối, sau khi mụ phù thủy già đó đến, bà ta sẽ chỉ đối xử với mẫu thân ngày càng tệ hơn.]
[Hơn nữa, nửa đêm còn cố ý bắt mẫu thân quỳ bên giường để chăm sóc. Bà ta còn cố ý muốn hành hạ mẫu thân, nhưng sau lưng lại tốt với Bạch Liên Nhụy!]
Bọn họ luôn coi Tư Đồ Yên như kẻ ngốc, để mặc cho bọn họ ức hϊếp. Cho nên họ muốn làm cái gì cũng sẽ không kiên nể.
Vẻ mặt Tư Đồ Yên càng ngày càng thâm trầm, ngay cả lông mày và mắt cũng nhíu lại, trong lòng có một cảm giác tức giận không thể tiêu tan.
Mộ Huy thấy vậy ngượng ngùng không dám nói nhiều, liền đột nhiên nói thêm vài lời ôn hòa.
"Dù sao bà cũng là mẹ chồng của ngươi, kính trọng người già là chuyện đương nhiên, ngươi không cần phải miễn cưỡng."
Hắn cao giọng nói, nhìn phong cảnh ở một nơi khác, chỉ để lại một bóng dáng, làm người cảm thấy mang theo nhè nhẹ từng đợt từng đợt lệ khí.
[Bé không muốn lão phù thủy đó tới đây, mẫu thân, mọi thứ tốt mà người gửi tới đều sẽ được chuyển đến trong bụng Bạch Liên Nhụy, mà thứ mà lão phù thủy đó thích hơn rõ ràng là đứa cháu ngoan trong bụng Bạch Liên Nhụy!]
Giọng nói non nớt nhẹ nhàng chứa đựng nhiều lượng thông tin khác nhau, thực sự khiến người đang tiếp thu có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Vẻ mặt Tư Đồ Yên rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay vẫn hơi run lên, giọng nói trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, nàng cũng không chọn cách gây sự.
Không có sự từ chối, và không có lý do gì để từ chối.
“Được, vậy ta sẽ sắp xếp.”