Khiếp Sợ! Bò Ra Quan Tài Sau Ta Bị Đọc Tâm!

Chương 26

"Làm sao có thể? Rõ ràng trước đó đều đủ."

Hắn hiếm khi hỏi quản gia những vấn đề vè tài chính này và không bao giờ lo lắng về tiền bạc.

Quản gia nghe vậy không khỏi muốn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng cuối cùng chỉ thở dài nặng nề.

"Trước đây, những thứ này đều nằm trong sự quản lý của Vương phi. Mấy tháng nay, Vương phi vì nhiều lý do khác nhau đều từ chối. Nô tài cũng vắt óc suy nghĩ, nhưng thực sự không thể làm gì được."

Trước đây hắn nghĩ đó không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ hắn biết rằng khi nói đến tiền bạc, hắn thực sự không thể làm gì được.

Sắc mặt Mộ Huy đột nhiên trở nên rất xấu xí, cả khuôn mặt đều âm trầm, dường như không muốn nói chuyện.

Có thể nói rằng hắn đang được một nữ nhân nuôi dưỡng?

Phu thê vốn dĩ chính là một thể, sao bây giờ lại không chịu đưa tiền?

"Thật là quá đáng. Đồ của nàng không phải là của bổn vương sao? Thế mà Nàng còn dám từ chối."

Đang tức giận, đầu óc nóng lên liền đi tìm Tư Đồ Yên, mới vừa bước vào liền nhìn thấy Tư Đồ Yên đành ôm Mộ Miên Miên, có vẻ rất vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh này, Mộ Huy lông mày đen nhánh cùng đôi mắt nhíu lại, giọng điệu âm trầm.

"Yên nhi, ta nghe nói ngươi đã về nhà mẹ đẻ một chuyến?"

Hắn trước đây cũng là dáng vẻ này, giống như chỉ cần nghe được chuyện có liên quan tới tướng quân phủ, sắc mặt liền sẽ bắt đầu biến đổi lớn, tâm tình cũng sẽ không tốt.

Trước đây Tư Đồ Yên sẽ để ý đến cảm xúc của hắn, nhưng bây giờ nghe được những lời này, ngay cả mí mắt cũng không có buông lỏng một chút, chỉ là ừ nhẹ một tiếng.

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

Mộ Miên Miên tựa hồ không muốn nhìn Mộ Huy, toàn thân lắc lư, trong lòng lẩm bẩm.

[Mẫu thân, đừng để ý đến hắn, cùng bé chơi đi, tra cha, khẳng định có sự tình gì yêu cầu mẫu thân.]

Vẻ mặt Mộ Huy sửng sốt một lát, sau đó ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn khuôn mặt Tư Đồ Yên.

Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi. Hắn vô cớ cảm thấy hơi lo lắng, rồi ho nhẹ.

“Ta vừa nghe nói gần đây chi tiêu của chính phủ giảm đi rất nhiều, nên muốn tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.”

Trước đây vẫn kiếm tiền tốt, mọi việc trong nhà đều bình yên nhưng bây giờ hắn không ngờ rằng ngay cả tổ yến cũng không mua nổi.

Tư Đồ Yên không khỏi muốn cười thầm, nhưng ngoài mặt lại lộ ra một tia bất lực.

"Vương gia cũng biết, bỏng lộc của ngươi cùng cửa hàng này kiếm được rất ít, chỉ có thể duy trì chi tiêu cơ bản cho vương phủ, hiện tại trong tay ta thật sự không có tiền."

Nàng chỉ không muốn lấy tiền ra. Rõ ràng nàng chỉ đang làm bộ làm tịch mà thôi.

Mộ Huy tức giận đến muốn nổ phổi, nhưng lại không dám phản kháng, chỉ cúi đầu thân.

"Có phải ngươi đang trách ta kiếm quá ít tiền không?"

Ở bên ngoài hắn muốn làm gì thì làm, hầu như mọi người đều nịnh bợ hắn trạng thái này cũng khiến hắn cực kỳ thỏa mãn.

Tư Đồ Yên giống như quả hồng mềm, khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói.

“Ta không có ý đó. Vương gia không cần phải như thế.”

Rốt cuộc, hắn chỉ thẹn quá thành giận mà thôi!

Mộ Huy từ trước đến nay cũng là thu phóng rất tự nhiên, ý đồ xấu cũng rất nhiều, thần sắc trên mặt hắn nhưng thật ra có vài phần thu giảm, ngay sau đó mở miệng nói câu.

“Gần nhất mấy ngày này ta muốn đón mẫu phi từ trong cung ra để phụng dưỡng một đoạn thời gian, vương phi nghĩ như thế nào?”