Nếu trong phủ không có ai có hài tử thì có lẽ sẽ có cơ hội ở đây.
Ý tưởng của Tiểu Thúy rất đơn giản, lại là có người cố ý xúi giục nên việc làm của nàng có chút ghê tởm.
Sầm thị cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, lông mày nhíu chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, người run lên vì tức giận.
"Nhưng là ngươi tuyệt đối không nên, ngươi không nên làm ta thất vọng, ngươi chỉ cần nói, ta có thể tìm cho ngươi một người tốt."
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ giữ nha hoàn bên cạnh mình cả đời. Ban đầu nàng vốn muốn tìm được người thích hợp sẽ gả nàng đi, nhưng giờ nghĩ lại quả thực chính là tự mình đa tình.
Sầm thị thực sự thất vọng, trực tiếp xoay đầu đi, theo sau cắn chặt răng.
“Người tới, đánh chết!”
Cơ thể của nàng rất thẳng, nếu tay nàng không run, đều làm chúng ta nhìn không ra bất luận cái gì khác thường.
Tư Đồ Hoằng đá Tiểu Thúy ra, sau đó đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng tỏ ý an ủi.
Sau khi sự việc kết thúc, không khí trong phủ tướng quân vẫn rất tốt, trên mặt mọi người đều có chút vui mừng, tựa hồ đang ăn mừng sự xuất hiện của đám Tư Đồ Yên.
Ngoại tổ mẫu thích ôm Mộ Miên Miên đến mức không muốn buông ra, bà ôm chặt lấy nàng, không ngừng khen ngợi.
"Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật xinh đẹp, được thừa hưởng vẻ đẹp của ta, tuổi còn nhỏ có thể nhìn ra được khi lớn lên sẽ có bộ dáng như thế nào."
Dựa theo như vậy lớn lên, về sau trong nhà ngưỡng cửa chỉ sợ đều phải bị người khác phá bỏ.
Tư Đồ Yên mi mắt cong cong, nụ cười mang theo vài phần thoải mái.
“Ừ, ừ, lớn lên nhưng thật ra rất giống nương.”
Mặc dù cả nhà họ đều là võ phu nhưng đều có ngoại hình ưa nhìn, lại có con mắt chọn lựa nữ nhân rất tinh tường cho nên con cái họ sinh ra chắc chắn đều tốt.
Tư Đồ Minh Vũ cũng đi theo nhìn qua, ông có chút không nhịn được mà đưa tay chạm vào mặt Mộ Miên Miên.
Thật mềm mại!
Đứa nhỏ này trông thật đáng yêu, thật xứng đáng là ngoại tôn nữ của ông!
Ngoại tổ mẫu không hài lòng trừng mắt liếc ông mắt một cái, rồi ôm đứa nhỏ vào trong lòng.
"Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra. Tay ngươi thô ráp Như vậy, chạm vào mặt Miên Miên, cẩn thận bị trầy xước."
Này hàng năm luyện tập binh khí, xác thật là trên tay có rất nhiều vết chai, da trẻ con cũng rất mỏng manh.
Mộ Miên Miên không hề cảm thấy chút khó chịu nào, thay vào đó bé mỉm cười vui vẻ, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
[Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thật tuyệt vời. Ta rất thích, ngoại tổ mẫu lớn lên lại thật xinh đẹp, ngoại tổ phụ cũng rất soái khí.]
Bé tuổi còn nhỏ miệng giống như ăn mật, nói ra lời nói miễn bàn có bao nhiêu êm tai.
Vẻ mặt hai cái lão dao động, nụ cười của họ dường như càng rạng rỡ hơn.
Tư Đồ Yên lông mày hơi nhướng lên, tựa hồ tâm tình rất tốt.
"Không sao đâu, đứa nhỏ này rất thông minh, nếu bị thương thì đã khóc từ lâu rồi."
Tư Đồ Minh Vũ rất thích, nhưng ông không dám chạm vào bé, chỉ có thể nhìn từ xa, ánh mắt tràn đầy yêu thương của người lớn tuổi.
Ngoại tổ mẫu ôm Mộ Miên Miên không nhịn được hôn lên bàn tay nhỏ của bé, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói.
“Một thời gian nữa biểu cô cô sẽ mang theo tiểu ca ca tới trong phủ chúng ta chơi, đến lúc đó không phải chỉ có một mình ngươi nữa, mà sẽ có một đứa trẻ khác chơi cùng.”
Đứa nhỏ này thật sự còn quá nhỏ, dù có trêu chọc thế nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.