Khiếp Sợ! Bò Ra Quan Tài Sau Ta Bị Đọc Tâm!

Chương 17

Trở lại trong phòng Tư Đồ Yên lập tức giống như là thiến giống nhau, ngồi ở trên ghế của chính mình, hơi hơi rũ mày, trong lòng thật sự thương tâm.

Nàng hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, hồi tưởng lại hết thảy những năm gần đây trải qua, nhưng chung quy chỉ là bọt nước.

Thấy vậy, Mộ Miên Miên múa may tay nhỏ của chính mình, nhưng lại không có bất luận tác dụng gì.

[Mẫu thân, đừng thương tâm, tra cha như vậy, không đáng ngươi thương tâm, về sau còn có bé ở bên cạnh.]

[Thật sự không được, còn có thể tái giá, tóm lại không thể treo cổ ở trên một thân cây.]

Tư Đồ Yên nguyên bản còn có chút hao tổn tinh thần, nghe được lời này, nhịn không được cười khẽ một tiếng, lông mày hơi nhướng lên.

“Thật là một đưa nhỏ ngoan.”

Nàng sớm đã nghĩ kỹ rồi, có đứa nhỏ này bên cạnh, đời này cũng không tồi.

Mộ Miên Miên cười thật tươi, trên tay không biết từ khi nào dính dơ, cọ ở trên mặt, đã nghịch ngợm lại đáng yêu.

[Mẫu thân, lớn lên cũng thật xinh đẹp, nếu là về sau đổi cha, nhất định phải tìm một cái thật soái khí.]

Nàng tựa hồ đã bắt đầu ảo tưởng về sau, lời trong lời ngoài đều mang theo tức giận, đây là có bao nhiêu không hài lòng nha.

Thúy Liễu vừa bước vào, đã thấy Tư Đồ Yên vẻ mặt ôn nhu nhìn chằm chằm Mộ Miên Miên trong lòng, nàng nhanh chóng bước tới.

“Vương phi, nô tỳ đã cất hết những đồ vật được ban thưởng.”

Nàng đối với chuyện này không dám qua loa, đành phải tự tay làm lấy.

Tư Đồ Yên che đậy nỗi buồn trong lòng, ngẩng đầu lên, giữa lông mày và mắt lộ ra dấu vết tức giận.

“Tốt, đi chuẩn bị bữa tối đi.”

……

Buổi tối trước khi đi ngủ, Mộ Miên Miên nằm trên giường, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen láy, lại bắt đầu lẩm bẩm.

[Nếu là có thể đi nhà mẹ đẻ của mẫu thân chơi thì tốt rồi, ở lại nơi này cả ngày chịu khổ, trong lòng khó chịu.]

[Hơn nữa ngoài tổ phụ và ngoại tổ mẫu khẳng định cũng rất nhớ mẫu thân, khẳng định cũng rất muốn thấy bé, thật muốn đi xem.]

Tư Đồ Yên thân mình hơi hơi cứng đờ, trong ánh mắt toát ra nhàn nhạt quang mang, khẽ cắn môi dưới, trong lòng chua xót.

khi mới vừa thành thân, Tư Đồ Yên còn cùng bọn họ tình cảm rất tốt, nhưng bởi vì Mộ Huy, Tư Đồ Yên đành phải dần dần cùng bọn họ xa cách.

Nàng nhìn Mô Miên Miên nằm ở trên giường , đôi mắt đỏ hoe không biết từ khi nào nước mắt đã chảy xuống.

Thấy vậy, Thúy Liễu lập tức hoảng loạn, vội vàng lấy khăn ra, nhẹ giọng nói:

“Vương phi đây là làm sao vậy?”

Mấy ngày gần đây, Tư Đồ Yên nhìn giống như không việc gì, nhưng Thúy Liễu tốt xấu gì cũng đã chăm sóc nàng nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra không thích hợp.

Giống như đang giấu điều gì đó trong lòng và không muốn nói cho người khác biết.

Nghe vậy, Tư Đồ Yên cằm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi khóe mắt nước mắt, thở ra một hơi thật mạnh.

“Ngươi nói, phụ mẫu của ta hiện tại có phải hay không đang trách ta.”

Nàng từ nhỏ chính là được người trong phủ tướng quân sủng ái mà lớn lên, những người khác đều là học làm như thế nào để trở một tiểu thư khuê các, nàng lại không như vậy.

Thúy Liễu thân mình hơi cứng đờ, biểu tình vẻ có không được tự nhiên.

“Sao có thể như thế? Tướng quân cùng phu nhân chính là yêu nhất vương phi người, Làm sao có thể trách người được?"

Lời nói này của nàng nhưng thật ra là đang nói thật, chỉ là mấy năm nay cũng không có liên hệ với nhau, cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tư Đồ Yên nhịn không được rũ đôi mắt xuống, cảm xúc hơi hạ xuống, trong lòng một mảnh chua xót.

Nàng từ trước đến nay cũng đều không hiểu chuyện, lại tin vào lời nói của Mộ Huy, cho nên mới sẽ rơi xuống kết cục như hiện tại, nàng chua xót trong lòng.