Nụ cười nơi khóe môi nàng ta càng thêm quyến rũ, quay sang nàng, nói: "Trên đời này, những cô nương có tư thái thon thả, mảnh mai, ta đã gặp rất nhiều. Các nàng muốn béo, ăn thêm chút là có thể đầy đặn, muốn gầy, ăn ít chút là có thể thành dáng liễu rũ trước gió."
“Nhưng chỉ có cốt tướng này là trời sinh, cho dù ăn nhiều hay ít, cũng không thể thay đổi.”
“Ta đã đi khắp nơi, tìm kiếm một cô nương có cốt tướng giống như ta thời còn trẻ để làm giúp ta một việc, hôm nay mới phát hiện ngươi rất thích hợp, nếu ngươi chịu làm, thì đương nhiên tiền bạc sẽ không thiếu ngươi…”
“Ồ, chẳng phải là Bảo Kính cô nương của Vạn Tử Lâu đấy sao?”
Ngu Bảo Kính chưa dứt lời, bỗng Điền chưởng quỹ chen vào.
Ngu Bảo Kính hừ lạnh: “Lão Tiền, ta làm đầu bảng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, đừng châm chọc ta. Ta chỉ muốn giới thiệu một cách kiếm tiền cho nàng ta thôi.”
Điền chưởng quỹ nói: “Bảo Kính cô nương tội gì phải làm khó người khác như vậy? Nàng ta đã xấu xí như thế, nếu lại hỏng thanh danh, sau này chẳng phải sẽ càng đáng thương sao?”
“Thanh danh?”
Ngu Bảo Kính liếc qua mặt Trà Hoa, rồi khẽ che miệng bằng chiếc quạt, đối với Điền chưởng quỹ cũng có chút mỉa mai.
“Vừa xấu vừa không có tiền mới là đáng thương. Điền chưởng quỹ, ngươi đừng biến chuyện tốt thành xấu, cản đường người ta kiếm tiền.”
Nàng ta đứng dậy ném tiền trà xuống, nói với Trà Hoa: “Chỉ là một công việc không cần lộ mặt thôi, nếu ngươi nghĩ thông, thì tới Vạn Tử Lâu tìm ta.”
Nói xong, nàng ta lập tức nhẹ nhàng bước đi.
Điền chưởng quỹ thấy vậy, lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi dặn Trà Hoa: “Loại nữ tử hạ lưu như vậy chẳng sạch sẽ gì đâu, ngươi đừng có học theo họ.”
Nói xong, ông thu tiền trên bàn rồi quay lưng bước đi.
Trà Hoa vô thức nhìn về phía cửa, thấy bóng người phía ngoài lên một chiếc kiệu mềm.
Bóng lưng mặc váy đỏ, vóc dáng tròn trịa, cho dù có nhìn kỹ đến đâu cũng không thể nhận ra được "đầu bảng" mà Điền chưởng quỹ nhắc tới, hay như nàng ta nói “cốt tướng” của tuổi trẻ.
Trà Hoa thu lại ánh mắt, cũng không mấy để tâm đến chuyện này.
***
Còn ở nơi khác, Du Uyên sau mấy ngày đi điều tra, sáng sớm hôm nay mới về tới phủ, báo cáo kết quả thu được.
“Chủ tử, mấy ngày gần đây không nên ra ngoài nữa…”
Thế lực lạ đã từng muốn ám sát Triệu Thời Tuyển trước đây, không hiểu sao lại mò tới Vân Thuấn, gần đây thường xuyên mai phục, dấu vết để lại rất rõ ràng.
Du Uyên từng xuất thân từ một tổ chức sát thủ, vì vậy cực kỳ nhạy bén với những dấu hiệu và vết tích mà các tổ chức ám sát để lại.
Những kẻ này nếu thực sự là tử sĩ, thì lai lịch chắc chắn không đơn giản.
Du Uyên dặn dò xong, một bàn tay ngọc trắng lười biếng vén tấm rèm xanh thêu hoa tinh xảo lên, nam nhân với mái tóc dài đen nhánh ngồi dậy trên giường, tay còn lại nhẹ nhàng day trán, có vẻ như vẫn chưa ngủ đủ.
Hắn híp mắt, một lát sau mới đứng dậy, chân trần bước đến bàn, rót một chén trà cho mình, rồi nhặt lấy chiếc nhẫn ngọc trắng gần đó, đeo lên ngón cái, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói.