Những năm gần đây, cuộc chiến giữa Thái hậu và hoàng thượng ngày càng gay gắt, phe của Thái hậu không ít lần giăng bẫy đối phó điện hạ, mỹ nhân kế không biết đã dùng bao nhiêu lần, nếu không phải điện hạ cẩn trọng, đã chết đến nghìn vạn lần rồi.
Tử An có chút không đành lòng: "Chẳng lẽ phải thấy chết không cứu sao?"
Cả hai cùng nhìn về phía điện hạ nhà mình.
Nhìn về phía thiếu nữ trên lưng ngựa đang liều mạng chống cự, nam nhân dẫn đầu cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhìn huy hiệu trên xe ngựa, hẳn là xe ngựa của Trấn Bắc Hầu phủ, nói ra, cô còn nợ Trấn Bắc Hầu một ân tình."
Trấn Bắc Hầu là tướng lĩnh trấn thủ vùng Tây Bắc từ sớm, dũng mãnh thiện chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, rất được hoàng thượng coi trọng, sau này trong một trận chiến bị trúng tên vào cánh tay, để lại thương tật, không thể tiếp tục dẫn quân tác chiến với bộ tộc Thiết Lặc, bất đắc dĩ rút lui khỏi chiến trường Tây Bắc.
Hai năm trước, bộ tộc Thiết Lặc khởi binh đánh Hà Tây, hắn phụng chỉ bắc phạt.
Trấn Bắc Hầu phủ đời đời trấn thủ Hà Tây, rất am hiểu bộ tộc Thiết Lặc, Trấn Bắc Hầu đem kinh nghiệm tác chiến nhiều năm với bộ tộc Thiết Lặc của mình không chút giấu giếm kể lại, còn phân tích tình hình binh lực giữa các bộ tộc Thiết Lặc, dâng lên bản tổng kết tâm huyết nhiều năm về những điểm yếu của bộ tộc Thiết Lặc, cùng với đội hình phòng thủ ứng phó với kỵ binh Thiết Lặc tấn công.
Quả thực đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Thẩm Chiêu Ý không biết mình
đã đâm bao nhiêu nhát, tiếng hí của ngựa dần yếu ớt, chân trước khuỵu xuống, ầm một tiếng quỵ xuống nền tuyết.
Thẩm Chiêu Ý đầu óc trống rỗng, trước mắt mờ mịt, tựa hồ quay về kiếp trước. Khi ấy, tứ mã mất khống chế, nàng cùng Hồng Lăng kinh hãi tột độ, nép mình ôm chặt lấy nhau trong xe ngựa.
Về sau, Trần Đại gϊếŧ ngựa, nhảy xuống xe, tốc độ xe ngựa chậm lại, đáng lẽ đã có thể thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng vận mệnh trớ trêu thay, phía trước lại là sườn núi, nếu không nhảy xe, cả người lẫn xe ắt cùng nhau lao xuống vực thẳm.
Trong lúc nguy nan, Hồng Lăng lấy chăn trong xe ngựa quấn chặt lên người nàng, rồi đẩy nàng xuống xe. Thân thể nàng lăn lông lốc theo sườn núi, đá vụn sắc nhọn nghiền nát thân xác, xương cốt vỡ vụn, chân gãy đau đớn thấu tận tâm can...
"Cẩn thận!” Một bóng người phi thân lao tới.
Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể đang rơi xuống được bọc vào một l*иg ngực rộng lớn ấm áp, một bàn tay to dày che chắn phía sau đầu nàng.
Thẩm Chiêu Ý kinh hô một tiếng, vội vàng nhắm chặt hai mắt, theo bản năng bám chặt lấy vai đối phương, lăn lông lốc mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại.
Ưm!