Dazai Osamu vẫn chưa lau nước trên mặt, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Kaido Shun với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trong lòng Kaido Shun lập tức vang lên lời phán định: Quả nhiên, đứa nhỏ này mắc hội chứng “Nhân Gian Thất Cách” không thể chối cãi!
Để thử xem tình trạng bệnh của cậu bé nghiêm trọng đến đâu, Kaido Shun quyết định thăm dò thêm.
Với thành tích top 30 toàn trường cấp ba của mình, Kaido Shun tự tin và lưu loát ngâm nga: “Nếu có thể tránh đi mãnh liệt sung sướиɠ, tự nhiên cũng sẽ không có rất lớn bi thương tới chơi.”
Dazai Osamu ngay lập tức mở to mắt, ánh nhìn không khác gì một chú mèo con vừa nghe thấy tiếng động lạ.
Kaido Shun cảm nhận được hiệu quả, lại tiếp tục: “Người nhát gan liền hạnh phúc cũng sợ hãi, đυ.ng tới bông cũng sẽ bị thương, có khi còn sẽ bị hạnh phúc gây tổn thương.”
Lần này, Dazai Osamu không kìm được mà giơ tay lau qua mặt nước, ánh mắt bỗng sáng ngời, nhìn Kaido Shun với vẻ mặt ngạc nhiên và thán phục.
Tốt rồi, đến đây là được rồi.
Kaido Shun thầm nghĩ, tự nhủ rằng việc thử nghiệm này đã thu về kết quả rõ ràng. Trong lòng hắn giờ đã cực kỳ chắc chắn: Đứa nhỏ này tuyệt đối đã tự đồng hóa mình thành văn hào Dazai Osamu!
Trước đây, khi còn đi học, Kaido Shun từng đọc về những trường hợp như thế này. Người mắc bệnh thường đồng hóa bản thân với một nhân vật mà họ cực kỳ ngưỡng mộ hoặc cảm thấy đồng điệu. Họ không chỉ xem mình là người đó, mà còn trải qua cảm giác vui buồn, đau khổ tương tự, thậm chí còn mô phỏng hành vi của nhân vật ấy trong đời sống hàng ngày.
Suy xét đến tuổi đời còn nhỏ của cậu bé, cùng với năng lực tâm lý còn yếu ớt, Kaido Shun cho rằng mình nên áp dụng chiến thuật "nước ấm nấu ếch" để xử lý tình huống. Không thể trực tiếp vạch trần cậu, cũng không nên vội vàng nói ra sự thật phũ phàng.
Hắn tự nhủ rằng mình nên tạm thời giả vờ công nhận Dazai Osamu là danh tính của đứa nhỏ này, giống như đối đãi với người đang mộng du. Sau đó, từng chút một, hắn sẽ từ tốn đưa cậu bé trở về với thực tại, giúp cậu nhận ra mình không phải Dazai Osamu.
Kaido Shun mỉm cười tự mãn, trong lòng ngập tràn tự hào về trí tuệ vô biên của bản thân.
Hắn nhặt bộ vest màu đen từ người một gã đàn ông mặc đồ đen đã ngất xỉu gần đó, đưa cho Dazai Osamu và nói: “Em lau người trước đi, nhìn như thế này thật không thoải mái.”
Sau đó, như một cách khẳng định mối quan hệ vừa mới thành lập, Kaido tiếp tục:
“À, từ nay về sau, anh sẽ gọi em là Dazai, thế nào? Trước kia anh cũng toàn gọi bạn bè bằng họ.”
Nhìn thấy cậu bé gật đầu đồng ý, Kaido Shun trong lòng vui mừng như trúng số độc đắc.
—— Hắn quả thật là thiên tài!
Sáng sớm hôm sau
Tại một tòa cao ốc của Port Mafia, cách bờ biển chỉ khoảng 4km, trong phòng làm việc của Mori Ougai.
Một báo cáo khẩn cấp được đưa đến, làm khuấy động không khí vốn yên ả.
“Cậu nói cái gì? Kho hàng bị xâm nhập?”
Mori Ougai mặc chiếc áo blouse trắng đặc trưng của một bác sĩ, vẻ mặt dù tiều tụy nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng của sự toan tính, pha lẫn một chút phấn khích đầy nguy hiểm.
Gã chậm rãi tháo đôi găng tay cao su, tiện tay ném chúng vào thùng rác ở góc phòng, giọng điệu nhàn nhã nhưng không giấu được sự sắc bén: “Thủ lĩnh hiện tại đã biết chuyện này chưa?”
Người báo cáo là một gã đàn ông mặc đồ đen, đứng cúi đầu, tay chắp sau lưng với thái độ cực kỳ cung kính.
“Không, vị đại nhân ấy hiện tại vẫn chưa biết.”
Giọng tên này có chút căng thẳng, pha lẫn chút bất mãn: “Bởi vì lần trước, những sự việc tương tự đã gây ra hậu quả nghiêm trọng. Mọi người đều rất thận trọng, quyết định tạm thời giấu chuyện này đi và chỉ báo cáo cho các vị lãnh đạo như ngài.”
Tuy nhiên, phản ứng của Mori Ougai lại không như gã lo lắng.
“Đó là điều đương nhiên,” Mori Ougai thản nhiên nói, giọng pha chút mỉa mai: “Rốt cuộc, thủ lĩnh đại nhân hiện tại đang bệnh nặng, cả buổi sáng mới chợp mắt được chút ít. Nếu đem loại chuyện nhỏ nhặt này đến quấy rầy, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
"Đúng vậy, ngài nói rất có lý." Người đàn ông mặc đồ đen vội vàng đáp lời.
Mori Ougai xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú mang chút phong trần nhưng vẫn giữ được nét điềm đạm và nụ cười ôn hòa. Gã hỏi: "Chuyện xảy ra tối qua rốt cuộc như thế nào?"
"Việc này..." Người đàn ông do dự một chút rồi nói: "Tình huống tối qua cực kỳ đặc biệt, dường như là hành động của một dị năng giả."
"Cụ thể là gì?"
"Hệ thống giám sát không chụp được hình ảnh của kẻ xâm nhập. Tất cả camera đều bị bẻ lệch sang hướng khác. Có vẻ đây là hành động rất chuyên nghiệp. Đối phương hẳn là một chiến binh cực kỳ am hiểu các kỹ thuật chống giám sát. Không chỉ vậy, hắn đã đánh ngất tất cả nhân viên của chúng ta, còn lột áo khoác đồng phục của bọn họ. Nhưng điều kỳ lạ là, không có dấu hiệu cho thấy hàng hóa trong kho bị lục lọi. Chỉ có khu vực bể chứa nước và quạt điện là dường như đã bị ai đó sử dụng."
"Và sau đó?"
"Thêm nữa là... trong túi tiền của mấy người bị đánh ngất có thiếu một ít tiền. Đặc biệt, một người trong số đó... còn... còn..."
Người đàn ông mặc đồ đen lắp bắp, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, không dám nói hết câu.
"Còn cái gì?"
Mori Ougai nhếch khóe miệng lên, để lộ một nụ cười đầy hứng thú: "Không sao, cậu cứ yên tâm mà nói."
Dù sao thì Mori Ougai cũng là một cáo già đầy kinh nghiệm trên quan trường và trong thế giới ngầm. Ngay cả khi thế chiến vừa mới kết thúc, gã với tư cách là dị năng quân y chế tạo nên quân đoàn bất tử đã khéo léo thoát khỏi sự chế tài của tòa án quân sự. Tố chất tâm lý của gã tất nhiên không phải hạng tầm thường, còn da mặt thì đã rèn luyện đến mức độ mà người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Một vụ kho hàng bị xâm nhập, hơn nữa không gây ra tổn thất gì lớn lao, tự nhiên sẽ không khiến gã phải quá cảnh giác.
Người đàn ông mặc đồ đen hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cắn răng nói ra điều cần nói: "Bị mất một hộp quà bánh quy gấu nhỏ... mà gã ta mua để tặng cho con trai."
Mori Ougai: "..."
À, thế đấy.
Xin lỗi, gã rút lại mọi điều vừa nghĩ.
Gã vẫn là chịu không nổi.
Vụ xâm nhập này, hợp lý chỗ nào cơ?