Đôi mắt hắn chỉ nhìn vào tay Quần Thanh, bàn tay đó vì đau đớn mà nắm chặt lấy con búp bê gỗ đào. Một bàn tay xinh đẹp, năm ngón tay thon dài trắng nõn như hành tước, "Ngươi đã hạ loại độc gì cho Yến Vương, tên là gì? Giải độc thế nào? Nói rõ ra."
"Ta nói cho Lục Trưởng sử một chuyện," Lông mi Quần Thanh ướŧ áŧ, khi mở mắt ra lại mang theo ý cười, “Tương Tư Dẫn không phải là độc, mà là cổ. Chỉ cần là cổ, thì không thể giải, trừ phi tìm được người nuôi cổ, người này ta cũng đã tìm kiếm rất lâu, đến nay vẫn chưa tìm được.”
Lục Hoa Đình đột nhiên túm lấy cổ áo nàng kéo lại gần, khi bốn mắt chạm nhau, nàng thấy thần sắc hắn trở nên hoàn toàn khác, tựa như đang nhìn chằm chằm vào kẻ đáng căm ghét nhất trên đời.
Nàng nhận ra Lục Hoa Đình đã nảy sinh ý định dùng hình với nàng, nhưng lại không muốn mượn tay người khác, nên chỉ gắt gao nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Giao dịch giữa Ti Tịch và ta vẫn làm chứ?”
“Chẳng phải ngay từ đầu Lục trưởng sử đã không tin, cũng không có ý định chấp nhận sao?” Quần Thanh nhìn hắn cười cười, chậm rãi nói, đáy mắt nàng càng lúc càng đỏ, cụp mắt nhìn xuống chiếc quạt trắng của Lục Hoa Đình đã nhuốm máu, nhưng vì cơn đau quặn thắt trong bụng ngày càng dữ dội, mà không còn cảm giác rõ ràng nữa.
Nóng quá.
"Đúng vậy." Lục Hoa Đình nói, "Sau khi ngươi chết, ta quay đầu gϊếŧ Bảo An công chúa, ngươi có thể làm gì được ta?”
Có lẽ vì quá đau, Quần Thanh đột nhiên túm lấy tay áo hắn, nắm chặt đến nỗi vải mềm nhăn lại: "Tương tư là gì? Không thành đôi, mới tương tư. Cổ này vốn là tình cổ, một cổ thành đôi, ta để Thái tử phi hạ Tương tư dẫn cho Yến Vương, nhưng nàng ta lại không biết, ta đã sớm trồng cổ vào người nàng ta, từ đó về sau, bọn họ cùng vinh cùng nhục, cùng tổn hại. Ngươi có thể gϊếŧ công chúa, cũng có thể tra tấn công chúa, trừ khi ngươi muốn nhìn Yến Vương chết theo."
Tóc mai và lông mày nàng đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có ý mỉa mai kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Hay là nói, Lục Trưởng sử vốn là loạn thần tặc tử, muốn Yến Vương chết, tự mình soán ngôi thay thế?"
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, Lục Hoa Đình biến sắc, Quần Thanh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen lớn, hắn giật mình dừng lại, nhìn thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống đất, nháy mắt đã mất đi sinh khí, ngửa ra trong vũng máu.
Máu đỏ tươi như dòng suối nhỏ chảy ra, dần dần biến thành màu đen đỏ. Lục Hoa Đình cầm vạt áo bào nhìn nhìn, màu đen đỏ nồng đậm nhuộm lên góc áo, men theo đường vân lụa bò lên.
Là Hạc Đỉnh Hồng (thạch tín).
Trong điện này, hắn đã dùng độc gϊếŧ không ít người, nỗi đau xé ruột có thể khiến đại hán tám thước lăn lộn xin tha, nhưng có thể chịu đựng đến bước này, chịu đựng yên lặng như vậy lại chỉ có một người này.
Đến mức hắn thậm chí không phát hiện ra nàng đã uống độc từ trước.
Thần sắc Lục Hoa Đình khó lường, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, tóc mai cũng ướt đẫm mồ hôi, hắn buông vạt áo bào xuống, nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, trong gió, chỉ thấy hoa lá rơi rụng lả tả.
"Chính ngươi cũng nói, Dương Phù nhu nhược không đáng dùng, nếu Chiêu Thái tử Nam Sở có năng lực, năm đó đã không bỏ các ngươi mà đi, những người này rốt cuộc có gì đáng giá, ngươi hà tất phải như vậy."
Hai mắt Quần Thanh mờ đi, trên môi mỏng bôi một lớp son tươi, hơi thở yếu ớt nói: "Ngươi cho rằng Yến Vương... tốt đến đâu... chẳng qua... thắng làm vua thua làm giặc mà thôi..."
Hơi thở đó chậm rãi tan biến trong không khí, chỉ có gió thổi qua song cửa, hơi lạnh của mưa thấm vào phòng, xua tan đi mùi máu tanh thảm thương.
Cánh cửa đồng nặng nề đột nhiên mở ra, hai ám vệ mang Lương công công vào, Lương công công nhìn thấy biểu cảm của Lục Hoa Đình, ngừng giãy giụa.