Phông nền phía sau của cô gái là ký túc xá đại học.
Những ngày này là thời điểm các trường đại học trên cả nước khai giảng, phía sau cô ấy có một chiếc giường vẫn còn trống.
“Chào streamer.” Hà Hoa hơi lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh chào Lê Kiến Mộc và cả khán giả trong phòng.
Lê Kiến Mộc gật đầu, chăm chú quan sát diện mạo của cô ấy.
Hà Hoa không cao, mặt nhỏ, hai má hơi bầu bĩnh, đôi mắt sáng nhưng sống mũi không cao, diện mạo thuộc dạng bình thường.
Như thường lệ, Lê Kiến Mộc nhận xét: “Cung Phụ Mẫu của bạn thấp, mất bố mẹ từ nhỏ, quan hệ với họ hàng không mấy thân thiết, ít qua lại. Cung Phúc Lộc đầy đặn nhưng ngắn, vận sự nghiệp chỉ ở mức trung bình. Hiện tại với độ tuổi này, bạn chắc là sinh viên đại học bình thường, đúng không?”
“Vâng, bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn xe cộ nhiều năm trước, lúc đó tôi còn nhỏ. Họ hàng không ai muốn nuôi tôi nên từ đó tôi không qua lại nhiều với họ. Tôi được bà nội nuôi lớn, ở một thị trấn nhỏ với điều kiện khá hạn chế, cũng không phải kiểu người thích học hành, năm ngoái chỉ thi đậu một trường đại học hạng hai bình thường nhưng tôi đã thấy hài lòng lắm rồi.”
Hà Hoa khẽ mỉm cười.
Lê Kiến Mộc gật đầu, nghĩ thầm: Người biết an phận, tính cách dịu dàng như vậy, dù có cuộc sống bình thường cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều người giàu có.
“Nói về món đồ bạn muốn tìm đi.”
Hà Hoa gật đầu, gửi một bức ảnh qua tin nhắn riêng cho Lê Kiến Mộc.
“Năm ngoái, sau khi tôi đậu đại học không lâu, bà nội tôi mất vì bệnh. Từ bệnh viện đưa về nhà, các chú bác sợ tôi tranh giành căn nhà của bà nên không cho tôi về. Tôi không kịp thu dọn di vật của bà, chỉ có chiếc ngọc bội này, bà tặng tôi từ nhỏ. Đây là món đồ duy nhất bà để lại cho tôi. Tôi xin cô, nhất định phải giúp tôi tìm lại nó!”
Nếu trước đó Hà Hoa còn nghi ngờ khả năng của Lê Kiến Mộc thì khi cô đoán trúng việc bố mẹ cô ấy mất từ lâu, những nghi ngờ đó hoàn toàn biến mất.
Giờ cô ấy chỉ hy vọng Lê Kiến Mộc nhanh chóng giúp mình tìm được chiếc ngọc bội.
Lê Kiến Mộc trấn an: “Đừng vội, bạn xoay camera quay một vòng ký túc xá cho tôi xem nào.”
Hà Hoa liếc nhìn quanh, chắc chắn không có gì riêng tư rồi mới điều chỉnh camera.
Phòng ký túc xá là loại bốn người, một giường chưa có người ở, ba giường còn lại đã được dọn dẹp ngăn nắp.
Hiện tại không có ai trong phòng.
Lê Kiến Mộc suy nghĩ một chút, hỏi: “Bạn có diêm không?”
“Bật lửa được không?”
“Được.” Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Bây giờ, bạn hướng camera về phía bật lửa, nhắm mắt lại, nghĩ trong đầu về món đồ bị mất rồi bật lửa lên.”
Hà Hoa vội làm theo.
Một tay cô ấy bật lửa, tay kia giữ điện thoại để camera hướng vào ngọn lửa nhỏ.
Cô ấy nhắm mắt không nhìn thấy gì nhưng khán giả trong livestream lại thấy rõ ràng: Sau khoảng hai giây, ngọn lửa thẳng bỗng nhiên nghiêng về một hướng.
Đồng thời mọi người cũng chú ý rằng trong phòng không mở cửa sổ hay cửa chính, hoàn toàn không có gió.
Tất nhiên, họ không thấy được rằng ngoài màn hình, đầu ngón tay của Lê Kiến Mộc đang vẽ gì đó trong không trung.
Sau năm giây, Lê Kiến Mộc nói: “Được rồi.”
“Xong rồi sao? Đại sư, vậy món đồ của tôi ở đâu vậy?” Hà Hoa vội hỏi.
“Đi thẳng ba bước, tủ bên trái, món đồ của bạn ở trong đó.”