Vừa thấy Hạ Trăn trở về, dì Phương liền vội vàng hỏi:
“Tiểu thư sao giờ này mới về?”
Chưa đợi Hạ Trăn trả lời, dì Phương đã hô to sốt sắng:
“Tiểu thư bị thương rồi!”
Hạ Trăn phẩy tay:
“Không sao, không sao, sẽ khỏi nhanh thôi mà.”
Dì Phương là người chăm sóc Hạ Trăn lâu nhất, Hạ Trăn cũng quen ăn đồ ăn do dì nấu, vì thế lần này Hạ Dữ mới đặc biệt sắp xếp để dì Phương đến ở cùng Hạ Trăn bên ngoài.
Hạ Trăn lúc này đã đói, cô ngồi xuống bên bàn ăn, vừa húp một ngụm canh vừa kể lại chuyện xảy ra trên đường sau khi tan học.
Dì Phương nghe mà trong lòng vẫn còn sợ hãi:
“Tiểu thư, đừng trách tôi nhiều lời, nhưng lần sau đừng xông ra như thế nữa. Lần này chỉ là trầy xước thôi, lỡ mà có chuyện gì… lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu!”
“Vâng vâng, con biết rồi.” Hạ Trăn vừa cắn một miếng sườn vừa nói:
“Dì Phương, con thèm ăn bánh xếp chiên dì làm quá, ngày mai con muốn mang bánh xếp dì làm đến trường ăn.”
Thấy Hạ Trăn thích ăn đồ mình nấu, dì Phương dĩ nhiên vui ra mặt:
“Được, đến lúc đó dì sẽ làm nhiều một chút, để tiểu thư ăn cho đã.”
Hạ Trăn dùng xong bữa tối ngon lành, sau khi rửa mặt xong thì quay về phòng mình. Cô mặc váy ngủ nằm trên giường, mở ứng dụng nhỏ có biểu tượng màu hồng lên.
Điều khiến cô bất ngờ là trong căn phòng của cậu bé kia, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn đèn nhỏ.
Ánh đèn không quá sáng, còn có phần mờ nhạt, nhưng so với trước kia thì đã là một điều đáng để vui mừng rồi.
Cô cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của cậu bé.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đó, gương mặt trắng trẻo không tỳ vết, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng, trông như đang lấp lánh rực rỡ.
Ánh sáng vàng nhạt ấy như phủ lên người cậu một tầng dịu dàng mềm mại.
Trong chiếc lọ thủy tinh ở góc phải phía trên màn hình lại có thêm một viên kẹo ngôi sao, nhưng không giống như viên màu trắng trước đó, viên kẹo lần này là một màu vàng óng rực rỡ.
Hạ Trăn từ trên giường ngồi bật dậy, cô nhìn chằm chằm viên kẹo màu vàng ấy một lúc lâu.
Kẹo ngôi sao màu vàng dường như hiếm hơn loại màu trắng. Loại trắng là khi cô giúp đỡ người khác mới nhận được, còn lần này xuất hiện kẹo vàng, chắc chắn cũng là vì cô đã giúp người, nhưng khác ở chỗ - hôm nay cô đã cứu mạng cậu bé ấy.
Hạ Trăn bỗng hiểu ra, thì ra mức độ tốt đẹp của việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến loại kẹo ngôi sao nhận được. Viên kẹo màu vàng này, biết đâu lại có hiệu quả đặc biệt nào đó.
Cô không chần chừ mà lập tức đút viên kẹo này cho cậu bé.
Thế nhưng, cô chờ rất lâu cũng không thấy trên người cậu bé có thay đổi gì, trái lại màn hình điện thoại đột nhiên bật ra một khung thoại.
【Chúc mừng bạn nhận được một viên "viên nang thời gian", sử dụng sẽ có điều bất ngờ đó!】
Đồng thời, một viên nang màu trắng ánh kim xuất hiện chính giữa màn hình, phát ra ánh sáng lấp lánh, cứ như đang hăm hở ra hiệu với người ngoài màn hình: Mau bấm vào tôi đi!
Hạ Trăn chống cằm suy nghĩ, chỉ do dự trong giây lát rồi đưa tay nhấn vào viên nang thời gian đó.
Ngay giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm lại, sau đó cô liền cảm nhận được một cơn...