Ninh Thu Bạch vươn vai một cái, rồi đi ra ban công.
Hắc Long đã thuần thục dùng một móng vuốt cẩn thận gõ bàn phím, vô cùng thích thú lướt bình luận dưới hai video đã đăng.
Mỗi khi AI đọc xong một bình luận, nó lại lẩm bẩm:
"Bụng của ngươi mới to ấy! Đây là dáng người tiêu chuẩn của Long tộc!"
"Dám khinh nhờn rồng vĩ đại sao? Miệng ta không có thối!"
Tựa như đang đấu trí đấu dũng với đám người trong phần bình luận vậy.
Khi Ninh Thu Bạch vừa tới, liền nghe thấy Hắc Long bỗng nhiên rống lên:
"CÁNH BỊ SỨT THÌ SAO! ĐÂY LÀ PHONG CÁCH MỚI NHẤT CỦA LONG TỘC!"
Nói rồi, nó giơ móng vuốt lên đập mạnh xuống, nghiền nát toàn bộ laptop.
Điện tóe lửa bùm bùm.
Ninh Thu Bạch giật giật khóe miệng: "……"
May mà laptop thuộc một phần của cảnh tượng chung cư, có thể tự động làm mới lại.
Hắc Long phẫn nộ phun ra hai luồng khói đen từ cánh mũi, sau đó quay sang trừng Ninh Thu Bạch:
"Cánh rồng của ta đẹp hay không đẹp?"
"…… Đẹp."
Ninh Thu Bạch trái lương tâm mà trả lời, rồi nhẹ giọng an ủi:
"Bình luận mạng có đủ kiểu người, đừng chấp nhặt với họ làm gì."
Hắc Long hừ lạnh một tiếng, thu móng vuốt lại: "Ngươi làm gì?"
Ninh Thu Bạch đáp: "Tôi định thử tiếp nhận NPC tiếp theo, nên tới bàn bạc với ngài một chút."
Hắc Long kinh ngạc liếc nhìn cậu: "Ngươi là quản lý viên, có gì phải thương lượng với ta?"
"Chúng ta bây giờ cũng xem như đồng sự, ít nhất cũng nên chào hỏi một tiếng."
Đây cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch của Ninh Thu Bạch nhằm giúp Hắc Long vượt qua PTSD do con người gây ra.
Có lẽ trước đây nó đã từng bị một người chơi nào đó hành hạ đến ám ảnh, nên mới sinh ra bóng ma tâm lý. Nếu muốn Hắc Long có thể bình thường tiếp xúc với con người, trước hết phải giúp nó xây dựng lại nhận thức đúng đắn về nhân loại và các mối quan hệ.
Quả nhiên, biểu cảm của Hắc Long dịu đi một chút, ngẩng cao đầu nói:
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Ninh Thu Bạch bình tĩnh đáp: "Ngài không đồng ý, tôi sẽ không có tích phân, vậy chỉ có thể bắt ngài quay nhiều video hơn."
Hắc Long lập tức nhớ đến những ngày bị ép quay clip đến mức ám ảnh, cái đuôi đang phe phẩy cũng cứng đờ lại.
Một lát sau, nó miễn cưỡng lên tiếng: "Xem ngươi có thành ý thế kia, ta đành đồng ý vậy."
Ninh Thu Bạch cười nói: "Vậy tôi sẽ chuẩn bị tiếp nhận NPC mới."
——
Thực ra, tiếp nhận NPC mới không cần quá nhiều chuẩn bị, chỉ cần thao tác trực tiếp trên Lại Vào Nghề APP là được.
Hoàn thành nhiệm vụ dành cho tay mới, hiện tại Ninh Thu Bạch có thể tiếp nhận thêm hai NPC nữa. Nhưng xét đến tinh lực bản thân, cậu quyết định vẫn nên từng bước từng bước mà tiến.
Trước khi ấn nút "Tiếp nhận", Ninh Thu Bạch lặng lẽ cầu nguyện trong lòng:
Hy vọng có thể nhận được một NPC có năng lực trị liệu...
Như vậy lời nguyền trên cánh Hắc Long chắc cũng dễ giải quyết hơn...
"Tích."
Cũng giống lần trước, một luồng ánh sáng từ Lại Vào Nghề APP trên điện thoại bay ra, rồi bùng nổ thành một màn sương đen ngay trước mặt cậu. Bên trong màn sương, có thể lờ mờ thấy được một bóng người.
Hình người?!
Ninh Thu Bạch trong lòng khẽ mừng rỡ: Như vậy hẳn là dễ giao tiếp hơn rồi đi?
Thế nhưng——
Khi màn sương tan đi, nụ cười trên mặt cậu lập tức đông cứng lại.
Một sinh vật cao hơn 1m8, thậm chí còn nhỉnh hơn cả cậu một chút. Làn da trắng bệch như ánh trăng, khung xương có thể thấy rõ mồn một, từng chiếc xương sườn gồ lên. Hai hốc mắt trống rỗng, bên trong cháy lên ngọn lửa màu tím thẫm...
—— Đây chẳng phải là một bộ xương khô sao?!
Ninh Thu Bạch khẽ hít vào một hơi lạnh.
Lăn lộn trong phim trường nhiều năm, cậu từng thấy vô số mô hình xương khô. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự đối diện với một bộ di hài biết đi.
Điều làm cậu kinh ngạc hơn cả là NPC này khác xa với tưởng tượng của cậu.Không nhận được NPC hệ trị liệu thì thôi, nhưng có cần đưa cho cậu hẳn một con quái vật hệ tử linh thế này không?!
Ninh Thu Bạch cúi đầu nhìn vào phần giới thiệu NPC trong Lại Vào Nghề APP.
Trên màn hình chỉ có một dòng đơn giản:
"Số hiệu: NPC-002"
"Tên: Cốt Tam Bách Thất Thập Thất"
"Chủng tộc: Hài cốt"
"Cấp độ nguy hiểm: E ~ C"
"Năng lực: Y thuật điên cuồng"
"Giải nghệ lý do: Do vô tình kết hợp với ‘Bất Tử Điểu Chi Vũ’ mà một người chơi để lại, Cốt Tam Bách Thất Thập Thất đã xảy ra biến dị. Từ đó, hắn có khuynh hướng cố chấp muốn chữa trị cho tất cả người chơi hoặc NPC mà hắn nhìn thấy, khiến hắn không còn phù hợp với phó bản ‘Vong Linh Rừng Rậm’. Vì y thuật của hắn hoàn toàn mất kiểm soát, hệ thống buộc phải cưỡng chế cho giải nghệ."
"Ghi chú 1: Trong trạng thái bình thường, cấp độ nguy hiểm của Cốt Tam Bách Thất Thập Thất chỉ ở mức E. Tuy nhiên, khi xuất hiện người bị thương hoặc bệnh tật trước mặt hắn, cấp độ nguy hiểm sẽ gia tăng."
"Ghi chú 2: Trong môi trường mang tính bệnh viện, mức độ nguy hiểm và độ điên cuồng của y thuật sẽ bị kìm hãm."
"Mức độ hài lòng hiện tại: 0"
"Nhiệm vụ mục tiêu: Khiến NPC-002 chữa khỏi cho 20 bệnh nhân."
"Thời hạn nhiệm vụ: 3 tháng."
Ninh Thu Bạch: "……"
Thật sự là có một NPC có năng lực trị liệu?
Nhưng tại sao khi có người bị thương hay bệnh tật xuất hiện, cấp độ nguy hiểm của hắn lại tăng lên? Chẳng lẽ nếu bị quấy rầy trong lúc phẫu thuật, hắn sẽ bạo phát tấn công người khác? Hơn nữa, mức nguy hiểm tối đa của hắn còn cao hơn cả hắc long Eol, lẽ nào hắn còn mạnh hơn cả hắc long?
Trong lòng Ninh Thu Bạch dấy lên vô số suy đoán tò mò, nhưng bề ngoài vẫn giữ thái độ lịch sự, lên tiếng chào hỏi:
“Chào ngài, tôi là quản lý của ngài, Ninh Thu Bạch.”
Bộ xương khô hơi khom lưng, dùng tay phải đặt lên ngực trái, hành động đầy phong thái quý tộc, giọng nói ôn hòa mà lễ độ:
“Xin chào ngài quản lý, thật vui được làm quen với ngài. Ngài nghe có vẻ… vô cùng mỹ vị. Ta là Cốt Tam Bách Thất Thập Thất, nếu thấy phiền phức, ngài có thể gọi ta là Tam Thất Thất.”
Dù chỉ là một bộ xương, nhưng giọng điệu của hắn lại ngoài sức tưởng tượng, vừa ôn hòa, vừa có học thức, mang theo phong thái của một quý ông từng trải. Đến mức Ninh Thu Bạch suýt chút nữa bỏ qua câu “Ngài nghe có vẻ vô cùng mỹ vị” đầy nguy hiểm kia.
Ninh Thu Bạch sững người trong giây lát.
Một bộ xương khô mà lại lịch sự như vậy, khác xa hoàn toàn với một con rồng nào đó…
Cậu không nhịn được liếc nhìn hắc long bên cạnh một cái.
Hắc long nghiến răng, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm: "Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?"
"Không có gì." Ninh Thu Bạch lập tức thu ánh mắt về, tập trung suy nghĩ về yêu cầu trong nhiệm vụ của Cốt Tam Thất Thất.
Nhiệm vụ yêu cầu hắn trị liệu hai mươi bệnh nhân. Nếu Cốt Tam Thất Thất không phải một vong linh thuộc thế giới giả tưởng của trò chơi, thì nhiệm vụ này thật ra khá đơn giản. Dù y thuật của hắn có kém đến đâu, chỉ cần dẫn hắn đi gặp hai mươi người bị cảm mạo nhẹ thì chắc chắn cũng không thể gây ra sai lầm quá nghiêm trọng, huống hồ chung cư của cậu có thể liên thông với thế giới thực.
Nhưng vấn đề là… hắn lại là một vong linh.
Ninh Thu Bạch có linh cảm rằng nếu cứ thế mang hắn ra ngoài, người đầu tiên cần được trị liệu e rằng sẽ là mấy người qua đường bị dọa đến mức ngất xỉu.
Trong lúc cậu suy tư, Cốt Tam Thất Thất vẫn đứng yên tại chỗ, không chút nhúc nhích, không hề phát ra âm thanh, giống như chỉ là một bộ khung xương trang trí.
Ninh Thu Bạch liếc nhìn hắc long bên cạnh, chợt nhớ lại nguyên nhân khiến cậu muốn tìm một NPC có kỹ năng trị liệu. Trong đầu lóe lên một ý tưởng, cậu liền hỏi:
"Ngài muốn trị liệu cho bệnh nhân, vậy có yêu cầu gì về chủng tộc của người bệnh không?"
Bộ hài cốt nhã nhặn lắc đầu: "Không có. Chỉ cần là bệnh nhân thuộc chủng tộc có trí tuệ, ta đều có nghĩa vụ cứu chữa. Những chủng tộc phi trí tuệ không thể đưa ra phản hồi hiệu quả, điều đó sẽ khiến ta có chút mất mát."
Ninh Thu Bạch chỉ tay về phía hắc long bên cạnh: "Vậy ngài xem thử, có thể chữa khỏi vết rách trên cánh của hắc long tiên sinh không?"
Hắc long trừng mắt, định phản bác, nhưng Ninh Thu Bạch lập tức trấn an: "Để Tam Thất Thất tiên sinh kiểm tra một chút, tôi cũng muốn xác nhận xem y thuật của hắn thế nào… Ngài không phải từng nói rằng đôi cánh hoàn hảo sẽ càng thu hút ánh nhìn hơn sao?"
Hắc long miễn cưỡng gập cánh xuống, tỏ vẻ không tình nguyện.
Bộ hài cốt khẽ cúi đầu, lịch sự đáp: "Đa tạ hai vị đã tin tưởng."
Nói rồi, hắn tiến đến trước cánh hắc long, chăm chú quan sát vết thương.
Hắc long khẽ run, dù phản ứng rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi mắt Ninh Thu Bạch.
Vừa mới định châm chọc PTSD của con rồng này lại còn bị cả một bộ xương khô kích phát, cậu đã nghe thấy giọng nói ôn hòa, trầm ổn và đầy lịch sự của Cốt Tam Thất Thất:
"Nguồn gốc của vết thương là nguyền rủa, việc loại bỏ không hề dễ dàng. Ta đề xuất phương án điều trị…"
Hắn vươn tay phải ra.
Khung xương tay nhanh chóng biến hình, mở rộng thành một thanh trường đao dài hai mét với lưỡi dao rộng nửa thước, sắc bén lấp lánh ánh sáng lạnh, rồi nhẹ nhàng đặt lên cánh của hắc long.
Giọng hắn vẫn nhã nhặn như cũ, vô cùng bình tĩnh và lịch sự:
"Trực tiếp giải phẫu, cắt bỏ toàn bộ cánh."
-------------------
Trầm: I"m backkkk.