Gậy Ông Đập Lưng Ông

Chương 7.2

Edit: Libra

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Ngay cả khi còn quen biết, quan hệ của cậu với Liên Nhạc cũng chỉ là quen biết nhau một chút. Từ khi biết Liên Nhạc thích mình, Diệp Thanh Lan thấy hắn thì đều đi đường vòng. Liên Nhạc cũng có khí phách của riêng mình, chỉ luôn âm thầm thể hiện chứ không trực tiếp dồn ép.

Không thích người ta nhưng lại tỏ ra tiếc nuối muốn bù đắp thì có phải là hơi gượng ép hay không?

Diệp Thanh Lan càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát không nghĩ nữa, tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường mà đến cả ga giường cũng chưa trải.

Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi trưa Diệp Thanh Lan phải đến Thời Đại, nên dậy sớm thu dọn phòng ốc.

Diệp Thanh Lan thu dọn xong cầm rác chuẩn bị đi ra ngoài đổ. Lúc đang khoá cửa thì nghe thấy tiếng thang máy vang lên.

Đây là tầng có hai hộ, quẹt thẻ để lên. Có thể đi thang máy lên tầng này cũng chỉ có thể là Liên Nhạc.

Diệp Thanh Lan đứng thẳng người, một đôi chân thon dài mạnh mẽ bước ra từ thang máy.

Liên Nhạc thấy Diệp Thanh Lan thì ngẩn người, cau mày trầm giọng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?

Diệp Thanh Lan vốn định cười một chút, chào hỏi cho tốt, nhưng nhìn Liên Nhạc nửa ngày đều không hồi thần lại được.

Hẳn là hắn vừa mới chạy bộ về, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, chân đi giày chạy, trên cổ còn đeo khăn lông, dáng người thon dài rất có mỹ cảm. Hơn nữa tóc không được chải chuốt, bị gió thổi nên tóc có hơi rối, cả người Liên Nhạc đều thể hiện sự kiêu căng nhưng vẫn rất đẹp trai.

Thật đẹp trai. Có một anh trai hàng xóm đẹp trai như vậy, Diệp Thanh Lan cũng muốn hát cho hắn nghe một bài.

“Chào buổi sáng.” Diệp Thanh Lan đứng cả buổi mới nói, cười cười chào hỏi: “Tối hôm qua tôi mới chuyển tới đây.”

Liên Nhạc liếc cậu một cái không trả lời, đi ngang qua Diệp Thanh Lan, mở cửa vào phòng.

“Này.” Diệp Thanh Lan kêu lên một tiếng trước khi hắn đóng cửa: “Dù sao cũng từng ngủ một đêm, đừng vô tình như vậy.”

“Cút.” Giọng Liên Nhạc không kiên nhẫn rồi tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Thanh Lan cười một tiếng.

Anh trai hàng xóm đúng là đẹp trai, nhưng hai năm trôi qua, vẫn lạnh lùng như vậy.

Có điều xem ra tối hôm qua hắn không ra khỏi cửa, có thể là hắn ở trong phòng hoặc là phòng làm việc, hoặc là ngủ sớm.

Diệp Thanh Lan trong lòng thoải mái, ngâm nga một đoạn Hoàng Mai Hí rồi xuống lầu đổ rác, lúc trở về lại huýt sáo trước cửa nhà Liên Nhạc, lẩm bẩm: "Anh đẹp trai nhớ khóa cửa kỹ nha.”

Thích là có thể từ từ vun đắp, Liên Nhạc đẹp trai như vậy, hiện tại chuyện tình cảm của mình không có vướng bận, thích hắn không phải là chuyện sớm muộn sao.

Nhà Liên Nhạc là khóa vân tay, cái này cũng không dễ làm.

Tuy nhiên Diệp Thanh Lan thích căn hộ này ngoài việc kế bên là nhà Liên Nhạc, còn có một điều nữa.

Căn hộ có một thang máy hai thang hộ, ban công kề nhau, thuận tiện cho việc trèo tường vượt hộ.

Trên ban công nhà Liên Nhạc trồng rất nhiều cây, có thể là vì hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cho hoa cỏ, không có đóng cửa ban công. Ban công nhà mình cũng không đóng, tối hôm qua lúc Diệp Thanh Lan ở trên ban công quan sát đã nhận ra, chỉ cần thể lực tốt chút thì có thể dễ dàng trèo qua.

Nếu không được, thì có thể dùng dụng cụ, cũng có thể đi qua.

Diệp Thanh Lan trong lòng có ý tưởng. Lúc luyện tập cả ngày đều chỉ suy nghĩ xem có dụng cụ nào vừa nhẹ vừa đơn giản lại có thể trèo sang nhà bên.

Buổi luyện tập kết thúc, lúc Diệp Thanh Lan về nhà có ghé qua chợ vật liệu xây dựng một chuyến, mua hai tấm ván gỗ, còn bảo ông chủ tặng mấy cây đinh lớn.