[Tổ trời đánh bà già này, cha ngốc, nếu cha đồng ý, ta thề trời sẽ đánh chết cha.]
[Nương, cứu con với. Con không muốn bị nhốt trong quan tài mà chết đói.]
Tô Thiên Dư nắm hai bàn tay nhỏ, cố gắng niệm pháp quyết muốn trời đánh chết Tô lão bà, nhưng không có chút phản ứng nào.
┭┮﹏┭┮
Bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ chẳng biết làm gì!
Kim đan của nàng, không gian, pháp thuật, pháp bảo tiên khí đều đã mất!
Đường Xuân Mai cầm dao chém thẳng vào Ngưu Phán Đệ, khiến bà ta sợ hãi buông tay. Thị nhanh chóng đỡ lấy con gái mình.
“Bất kể là ai, còn dám cướp con gái ta, ta sẽ chém chết hắn.” Thị ôm đứa bé, đuổi theo Ngưu Phán Đệ mà chém.
“Ôi trời, nương ơi! Cứu mạng! Tam đệ muội điên rồi.”
“Mau cứu ta với!”
“Tam đệ muội, ta không dám nữa, xin tha cho ta!”
Ngưu Phán Đệ quỳ xuống đất, hai tay van xin. Bà không ngờ Đường Xuân Mai, người phụ nữ nhu nhược hàng ngày, lại điên cuồng đến vậy chỉ vì một đứa trẻ vô dụng.
Tô lão bà tức giận hét lên. “Tam Mộc, con cứ đứng nhìn thê tử mình làm loạn như vậy sao? Con là miếng thịt rơi ra từ người ta đấy!”
Lần đầu tiên Tô Tam Mộc nổi giận với mẹ mình. “Nương, nếu người còn nghĩ đến chuyện này, sau này đừng nhận con là con trai nữa.”
“Đây là con gái ruột của con, ai cũng không được nguyền rủa nó chết yểu! Nghe rõ chưa!”
Y giật lấy con dao trong tay Đường Xuân Mai, rồi ném mạnh xuống đất.
“Cạch” một tiếng, như cõi lòng y vỡ vụn.
Tiếng động khiến Tô lão bà và Đại tẩu giật mình. Hai người đành phải tay không ra về.
Ầm!!!
Trời nổi sấm sét, những tia chớp dường như nhắm thẳng vào phía sau họ, khiến họ chạy nhanh hơn cả bầy chó hoang khi thấy xương.
Ngã một cú, lăn thêm hai vòng, nhưng họ vẫn tiếp tục đứng dậy mà chạy.
“Thấy chưa, ông trời cũng không chịu nổi nữa!”
“Thân thủ bà ta lanh lẹ như vậy, còn giả vờ bị ta đánh đến nằm liệt giường trước mặt chàng. Chàng nghĩ kỹ xem tại sao!”
“Ta nói một lần nữa, ai dám bán con ta, ta sẽ chém chết hắn.” Đường Xuân Mai lườm Tô Tam Mộc, ôm con, nhặt con dao rồi quay vào nhà.
Mưa rơi, những giọt nước lạnh buốt táp lên mặt Tô Tam Mộc. Y quay lại nhìn con trai lớn Tô Hoằng Văn.
Cha con nhìn nhau, nhưng Tô Hoằng Văn quay lưng vào nhà, biểu lộ sự bất mãn với y.
Tô Tam Mộc lau đi nước mưa trên mặt. Lần đầu tiên y cảm thấy hối hận về những gì đã qua.
Cơn mưa lớn kéo dài. Sáng hôm sau, sân nhà ngập đầy nước.