“Quận chúa sao lại ở chỗ này?” Giọng nói của Ngụy Hành Chi lạnh lùng.
Nghe tiếng, Ôn Nguyệt Thanh chậm rãi mở mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn.
Chỉ trong chớp mắt, Ngụy Hành Chi khẽ biến sắc.
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng thâm sâu như hồ nước đen, khiến người ta vô thức thấy rét lạnh.
Ánh mắt kia tĩnh lặng đến mức không nhìn thấy đáy, như thể không chứa chút cảm xúc nào.
“Ngồi thiền, không nhìn thấy sao?” Giọng nói Ôn Nguyệt Thanh bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào.
Ngụy Hành Chi thoáng dừng lại, tuy hắn vừa tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn không tin Ôn Nguyệt Thanh thật sự có thể tĩnh tâm lễ Phật.
Đang định mở miệng, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo.
“Là Hạ Chí tỷ tỷ.” Cốc Vũ vội nói.
Hạ Chí chính là nha hoàn ngày đầu tiên khi Ôn Nguyệt Thanh bị giam lỏng, nàng ta cũng từng ngăn cản không cho Cốc Vũ và các nha hoàn khác vào xem xét tình hình trong phòng.
Cốc Vũ siết chặt tay, nhìn về phía ngoài đình, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an.
Bên ngoài, Hạ Chí nghe thấy tiếng động, liền không màng lễ nghi, vội vàng nói: "Quận chúa! Nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Ôn Nguyệt Thanh đứng dậy rời khỏi đình, liền thấy một nha hoàn trong bộ dáng chật vật, trên vạt áo còn lấm lem bùn đất, tóc mái ướt nhẹp vì mồ hôi.
“Chuyện gì?” Nàng nhàn nhạt hỏi.
Hạ Chí lúc này mới nhận ra xung quanh có không ít người, hơn nữa còn có cả Vĩnh An Vương.
Sắc mặt nàng ta khẽ biến, nhưng vẫn cắn răng nói: “Vừa rồi quận chúa cùng Triệu ma ma đều không ở trong viện, có mấy gã sai vặt từ tiền viện đến, không nói lời nào liền xông vào thư phòng, đem lư hương bằng ngọc đặt trước tượng Phật mang đi.”
“Nô tỳ không ngăn cản kịp, còn bị Vương Thuận dẫn đầu đẩy một phen, trơ mắt nhìn bọn họ cướp mất lư hương!” Hạ Chí sắc mặt khó coi, giọng nói mang theo sự phẫn nộ.
Hạ Chí vốn là người trong viện của Trần thị, sau bị điều đến hầu hạ bên cạnh Ôn Nguyệt Thanh. Vì xuất thân như vậy, Ôn Nguyệt Thanh vốn không thích nàng ta, dù là một đại nha hoàn nhưng vẫn bị sai làm những việc vặt vãnh như quét sân, dọn dẹp thư phòng.
Trong lòng nàng ta khó chịu, đối với Ôn Nguyệt Thanh vẫn luôn oán giận.
Cho đến khi Ôn Nguyệt Thanh thay đổi, dường như trở thành một con người khác.
Cốc Vũ từ lần trước được cứu, liền được tín nhiệm hơn, luôn hầu hạ bên cạnh quận chúa.
Trái lại, nàng ta ngày càng bị đẩy xuống thấp hơn, bị Triệu ma ma sai bảo làm việc lặt vặt.