Ôn Nguyệt Thanh: “Không cần.”
“Về sau, quận chúa chính là đại ân nhân của phủ Trung Dũng hầu, chuyện của ngài chính là chuyện của chúng ta! Chờ vài ngày nữa khi Ngọc Lân hồi phục hoàn toàn, ta sẽ đưa cả gia đình đến phủ công chúa để cảm tạ.”
Trung Dũng hầu còn định tiễn bọn họ ra tận cửa cung. Trước khi Ôn Nguyệt Thanh lên xe ngựa, ông ta cao giọng nói: “Nếu sau này ai dám đối đầu với quận chúa, chính là đối đầu với phủ Trung Dũng hầu ta! Trời đã tối, quận chúa đi đường cẩn thận!”
Ôn Tầm kéo kéo khóe miệng, liếc mắt nhìn Ôn Nguyệt Thanh đang nhắm mắt vân vê phật châu, cuối cùng không nói gì nữa.
Mấy ngày sau, Trung Dũng hầu thật sự đưa Chương Ngọc Lân đến phủ công chúa để cảm tạ.
Chương Ngọc Lân trời sinh cao lớn, đi lại giống như một ngọn núi nhỏ di động, nhưng tính tình lại thật thà chất phác.
Vừa đến phủ công chúa, hắn liền quỳ xuống, dập đầu trước mặt Ôn Nguyệt Thanh.
Triệu ma ma và Cốc Vũ sợ hãi, vội vàng tránh sang một bên, Cốc Vũ hít sâu vài hơi, mới tiến lên đỡ hắn dậy.
Nhưng thân hình hắn quá mức cường tráng, dù Cốc Vũ có sức lực cũng không thể khiến hắn nhúc nhích chút nào.
Thời tiết oi bức, mồ hôi trên trán Chương Ngọc Lân đổ ra từng giọt, hắn nhận lấy khăn tay Cốc Vũ đưa qua, cười ngây ngô: “Cô nương không cần đỡ ta, ta tự đứng dậy.”
Dứt lời, hắn liền đứng phắt lên. Cốc Vũ là một cô nương đã trưởng thành, nhưng khi đứng trước mặt hắn lại giống như một đứa trẻ nhỏ bé.
Trung Dũng hầu nhìn hắn, vừa vui mừng vừa có chút phiền muộn: “Khuyển tử hiện giờ đã bình thường, nhưng đã 21 tuổi, lại không có học vấn, không biết chữ nghĩa, đến cả việc đối nhân xử thế cơ bản cũng phải học lại từ đầu.”
Ngu dại nhiều năm, nếu muốn lập tức trở thành một người bình thường là điều vô cùng khó khăn.
Dẫu vậy, có thể được như bây giờ đã là một kỳ tích, Trung Dũng hầu không dám mong đợi gì hơn.
Ôn Nguyệt Thanh đứng dưới mái đình hóng gió.
Giữa ngày hè oi bức, nhưng trên người nàng không có một giọt mồ hôi.
Gió nhẹ thổi qua, làm tóc nàng khẽ bay, giọng nói cũng theo đó trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngày hôm đó trong cung điện, nàng chưa kịp nhìn kỹ Chương Ngọc Lân.
Hôm nay quan sát lại, nàng phát hiện dung mạo hắn có bảy, tám phần tương tự với số 9.
Đời trước, trong thời kỳ mạt thế, tại phòng thí nghiệm “Đồ Chư”, nàng là vật thí nghiệm số 7.
Dự án của Đồ Chư đặt mục tiêu tạo ra một vạn vật thí nghiệm. Đến năm thứ 277 của mạt thế, chỉ còn bốn người sống sót.