Ở một bên khác, Quân Bất Phàm lúc này cũng đang chật vật tìm đường ra, Phong Hồi Cốc này tựa như một mê cung tự nhiên, sương mù dày đặc chính là được vị trận pháp sư kia dùng để che dấu đi trận nhãn, vốn đây là một vòng lặp luẩn quẩn, trận nhãn thông qua hấp thu linh khí tạo thành sương mù che dấu đi trận nhãn, tất cả mọi người đều không biết rằng nửa năm trước người tiều phu kia đã vô tình thay đổi trận nhãn của pháp trận này dẫn đến xuất hiện một kẽ hở làm sương mù bên trong tràn ra ngoài thì căn bản sẽ không có tình trạng hiện tại. Tuy nhiên Quân Bất Phàm cũng đã nghĩ đến điểm mấu chốt, hắn đã thử đổi nhiều phương hướng, sau thời gian dài hắn phát hiện một điều cho dù từ bất cứ phương hướng nào di chuyển đều sẽ thấy quang mang phát ra từ trung tâm trong tầm mắt, hắn đoán đó chính là khu vực hạch tâm của nơi này, hắn cũng phát hiện các địa phương có hiềm nghi, hắn có một suy đoán người xây dựng nơi này hẳn là thông qua thiết lập các trận nhãn tạo thành một pháp trận to lớn bao trùm cả Phong Hồi Cốc, nếu như có thể tìm thấy địa phương hạch tâm kia ít ra có thể từ đó phân biệt phương hướng, không đến mức như con ruồi không đầu giống hiện tại. Chỉ là vấn đề là hắn giống như những người khác đều bị mê trận trong này che đậy nhãn lực, đều chỉ có thể tự mình không ngừng loạn di chuyển bốn phía, căn bản không có cách vào được khu vực hạch tâm.
Ngay lúc này có tiếng bước chân truyền đến, từ trong màn sương mịt mù Quân Bất Phàm thấy được một thân ảnh cao lớn bước ra, mờ ảo tựa như không tồn tại, lờ mờ còn có thể thấy được trong lòng hắn còn đang ôm lấy một nữ nhân. Đặc biệt khi khoảng cách giữa cả hai gần lại, nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, trong lòng Quân Bất Phàm bỗng nhiên bừng tỉnh thông suốt, biểu cảm ngạc nhiên trên mặt rất nhanh đã được thay thế bằng sự lạnh nhạt bình tĩnh.
“Quả nhiên là ngươi, xem ra suy đoán ban đầu của ta không sai, là ngươi cố tình tung tin để dẫn dụ chúng ta tới đây, cái gì mà bảo vật xuất thế, cái gì mà thiên mệnh chi nhân, thật là nực cười.”
Trần Nhược đặt Lạc Cơ trong lòng xuống, tìm kiếm một tảng đá lớn gần đó để nàng ngồi lên, cẩn thận cởi y phục bên ngoài khoác lên che khuất đi thân thể mỹ diệu, sau đó mới quay người nhiều hứng thú nhìn về nam tử trước mặt.
“Đã ngươi biết là bẫy rập vẫn chui vào, ta nên nói ngươi quá tự tin hay là quá ngu dốt đây?”
Trong ký ức của nguyên chủ nam nhân trước mắt này từ đầu đã được định trước sẽ là đối thủ lớn nhất của hắn, nếu như Trần Nhược xuyên không thì Quân Bất Phàm nhất định sẽ là vai phản diện trong các cuốn tiểu thuyết hiện đại.
“Ta tại sao không dám tới, bên người ta cao thủ như mây, nếu như không phải nơi cổ quái này khiến mọi người bị tách ra hiện tại ngươi nào có thể phách lối như này.”
“Nhưng lúc này chỉ có chúng ta ở đây ngươi liền không sợ ta hạ sát thủ? Nói thật lòng nếu hiện tại ta động thủ ngươi liền chạy trốn cơ hội đều không có.”
“Ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?”
Nghe được lời này Trần Nhược liền thu hồi nụ cười trên mặt, Quân Bất Phàm dùng từ “sẽ” chính là liệu định được Trần Nhược sẽ không xuống tay với hắn.
“Cho ta một lý do không gϊếŧ ngươi, nếu như ngươi chết ta không chỉ bớt đi một đối thủ trong tương lai, quan trọng nhất là bản thân ta không có tổn thất gì hết, ngươi nói xem ta tại sao lại không cần một cơ hội tốt như vậy?”
“Trần Nhược ngươi có dã tâm sao?”
Câu hỏi này vừa thốt ra Quân Bất Phàm liền cảm giác được sau lưng một trận lạnh buốt, ngẩng đầu lên liền gặp ánh mắt sắc bén của Trần Nhược đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bốn mắt chạm nhau Quân Bất Phàm không tự chủ được rùng mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút e ngại tên nam tử đứng trước mặt này, bất quá hắn rất nhanh đã thổi bay suy nghĩ này ra khỏi đầu, bình tĩnh tiếp tục nói:
“Thế cục thiên hạ hiện tại ngươi ta đều rõ, cha ta già rồi, chỉ có ta một cái nhi tử này, ta nếu như chết ngay ngày mai quân Ký Châu liền sẽ khởi binh, Giang Châu các ngươi cũng chỉ có thể buộc phải ứng chiến, cả phụ thân ngươi lẫn phụ thân ta đều không muốn hiện tại liền bộc lộ thực lực, đều có ăn ý xâm chiếm các châu quận khác, hoặc là đứng đội hoặc là hủy diệt. Hơn nữa hiện tại vị trí thế tử Giang Châu chưa xác định, ngươi tuy là trưởng tử nhưng rõ ràng yếu thế hơn vị đệ đệ kia, trận chiến này nổ ra dù thắng bại ra sao đối với ngươi đều là hủy diệt, nếu như ngươi không có dã tâm, sẵn sàng hy sinh bản thân gϊếŧ ta vậy hiện tại có thể động thủ, ta không còn gì để nói.”
Trần Nhược thở dài, lời của Quân Bất Phàm nói thẳng vào tử huyệt của bản thân hắn, nếu như hiện tại chiến tranh nổ ra có lẽ Giang Châu sẽ có một phần lợi thế tuy nhiên với hắn chắc chắn là một trận bi kịch. Quân Bất Phàm không thể chết ở đây nhưng tự nhiên không thể để hắn dễ dàng rời đi. Nghĩ đến đây Trần Nhược vận khởi thân pháp, chân khí tràn vào tật phong ngoa dưới chân tạo thành sức gió, Quân Bất Phàm chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một thân ảnh đã chuyển động tới bên cạnh bản thân, mọi chuyện diễn ra quá nhanh hắn còn chưa kịp hồi thần Trần Nhược đã trở lại vị trí cũ, lúc này hắn mới phát hiện miếng ngọc bội bên hông đã đang được Trần Nhược cầm trên tay thưởng thức.
“Ngươi liền nợ ta một ân tình, sau này ta sẽ cầm ngọc bội này đến nhờ vả, khi đó Quân thiếu nên nhớ kỹ ta đã tha mạng cho ngươi ngày hôm nay.”
Trần Nhược quay lưng bước vào trong làn sương mù, chỉ còn tiếng nói vang vọng truyền lại vào tai Quân Bất Phàm......