Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đã rời khỏi rừng quan tài. Dương Sóc biết bọn họ định làm gì, lại lo lắng bọn họ hành động thiếu suy nghĩ nên cũng đi theo.
Nhưng sau khi đến thư viện, bọn họ không thấy bóng dáng Tống Ly đâu cả.
Thậm chí còn thấp thỏm đến bên bờ sông hộ thành, đến khi không thấy có thi thể nào trong nước, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở lại thư viện, những người mất tích cũng đã đến đông đủ.
“Còn có chỗ nào mà chúng ta chưa tìm không?” Lục Diễn cau mày.
Dương Sóc do dự: “Nếu nhất định phải nói thì chỉ có phòng của vị tiên sinh kia. Nhưng cũng không phải chưa từng có người vào.”
“Chính là Bao Chí mà ta đã nói trước kia với các ngươi, mà các ngươi cũng đã điều tra được lúc còn ở bên ngoài. Hắn là nhi tử của Phương thẩm, mà hắn vẫn luôn si mê hồ yêu kia.”
“Từ khi bị bắt đến đây, hắn thường xuyên quấn lấy tiên sinh, thậm chí còn vào phòng của tiên sinh nữa. Nhưng hắn bị đuổi ra ngoài, tiên sinh rất giận dữ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Từ lúc đó trở về sau, Bao Chí suốt ngày thất hồn lạc phách, bất cứ động tĩnh nào cũng làm hắn sợ hãi. Mấy ngày sau, trên người hắn lại xuất hiện những vết thương kỳ lạ.”
Nghe vậy, Tiêu Vân Hàn liền hỏi: “Vết thương thế nào?”
“Da tróc thịt bong, vô cùng tàn nhẫn.”
Đang nói, một bóng trắng quen thuộc bước vào phòng, những người mất tích thốt lên kinh ngạc.
Ba người bọn họ cũng thuận theo đó nhìn sang, Lục Diễn lập tức vui mừng: “Tống Ly!”
Tống Ly nheo mắt, ánh mắt lướt qua hắn, giả vờ không nhìn thấy.
“Thân thể tiên sinh không khỏe, hôm nay ta sẽ dạy thay.”
Lục Diễn vừa bước tới định chào hỏi thì Tống Ly đã đi lướt ngang qua hắn, đi thẳng đến chỗ giảng bài.
“Mọi người trở về chỗ ngồi của mình đi.” Tống Ly thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lục Diễn âm thầm truyền âm cho Tống Ly: “Tống Ly, có phải ngươi tức giận không? Hôm qua ta và Tiêu Vân Hàn không cố ý mà, chúng ta không ngờ ngươi lại có thể tìm được tới nơi này! Quả nhiên lợi hại, không hổ là ngươi!”
Truyền âm vẫn bị Tống Ly phớt lờ như cũ, Lục Diễn đành trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Vân Hàn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.
Hắn có dự cảm, nếu Tống Ly nổi giận, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Trước tiên xin nhấn mạnh một chút, ta không phải là ảo ảnh mà là đồng môn của các vị, mới nhập học sáng sớm hôm qua. Ta tên là Tống Ly.”
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy giọng Tống Ly.
Những người khác không thể tưởng tưởng nổi tình huống này. Nếu nữ tử trước mắt không phải ảo ảnh thì việc nàng thay thế tiên sinh dạy học chứng tỏ nàng còn lợi hại hơn cả người đứng sau màn kia…
Ngay cả Dương Sóc cũng truyền âm cho Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn:
“Có phải vị bằng hữu này của các ngươi…đã xử lý hồ yêu kia rồi không?”
Nghe hắn hỏi như vậy, hai người kia cũng đều ngơ ngác.
Tống Ly không thèm để ý đến động tác nhỏ của những người này, tiếp tục nói: “Để tránh lát nữa có người không nghe rõ nội dung ta giảng, bây giờ ta cho các ngươi thời gian đứng dậy chào ta.”
Trong phòng im lặng, hiển nhiên những người mất tích vẫn chưa tin vào thân phận của nàng.
Tống Ly cũng không vội, nàng lấy ra một cuốn thẻ tre bắt đầu đọc.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lục Diễn mừng thầm, cơ hội thể hiện của hắn đến rồi!
Hắn định là người đầu tiên đứng dậy chào hỏi, nhưng đã có người nhanh hơn.
“Tiêu Vân Hàn bái kiến Tống Ly!”
Lục Diễn nghiến răng nhìn Tiêu Vân Hàn đứng bật dậy.
Đáng giận! Cướp mất cơ hội của ta!
“Dương Sóc bái kiến Tống Ly!” Một giọng nói khác vang lên.
Dương Sóc đã hiểu ra. Tối hôm qua nàng ở lại thư viện cả đêm, ngày hôm sau không những bình yên vô sự mà lại còn thay thế hồ yêu dạy học. Trực giác mách bảo hắn rằng, nhất định nữ tử trẻ tuổi này nắm giữ thông tin mấu chốt của thư viện Thiên Ẩn. Nếu kết minh với nàng, có lẽ có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này!
Không cần suy nghĩ nữa, Lục Diễn vội vàng đứng dậy.
“Lục Diễn bái kiến Tống Ly!”
Ba người làm gương, những người khác cũng lần lượt đứng dậy chào Tống Ly. Sau khi chấm dứt, Tống Ly mới gấp thẻ tre lại.
“Hôm nay ta dạy các ngươi kế thứ ba mươi trong Tam Thập Lục Kế ——”
“Đảo khách thành chủ.”
…
Giờ nghỉ trưa, hai người một trái một phải đi theo sau Tống Ly, liên tục than thở.
“Sai rồi, thật sự sai rồi! Giờ chúng ta biết ngươi không phải ảo ảnh rồi, ai còn nói ngươi là ảo ảnh, ta đánh chết hắn!”
“Chúng ta thật ngu ngốc.”
“Tống Ly, đừng phớt lờ chúng ta mà! Ta cam đoan loại chuyện như thế này sẽ không có lần sau nữa, chắc chắn đấy!”
“Nếu mà còn nữa, ta sẽ tự sát!”
“Đừng đừng đừng!” Lục Diễn vội che miệng Tiêu Vân Hàn: “Không cần phải nói quá đáng như vậy, không cần đâu…”
Nhìn thì phớt lờ như vậy nhưng thật ra trong lòng Tống Ly cũng không quá tức giận hai người bọn họ.
“Vậy bây giờ các ngươi nói cho ta nghe, rốt cuộc sau khi các ngươi đến đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Được được, đương nhiên được!”
Lục Diễn kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho Tống Ly, còn đặc biệt nhấn mạnh những lệnh cấm nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nghe xong, sắc mặt Tống Ly càng thêm nghiêm trọng.
“Ngươi mới nói lệnh cấm đầu tiên là gì?”
Lục Diễn ngoan ngoãn đáp: “Không được uống nước khi tiên sinh giảng bài, nếu không sẽ chết khát.”
“Không đúng, lệnh cấm này sai rồi.” Tống Ly đột nhiên nói: “Người phạm phải lệnh cấm này cũng không thực sự bị chết khát.”
“Hả?” Lục Diễn ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, ngoài hành lang có tiếng mấy phàm nhân đang trò chuyện.
“Sao giếng không còn nước nữa rồi?”
“Không còn cách nào khác rồi, nước trong giếng đã cạn sạch.”
“Đi tới nhà ăn thôi, có người mang nước từ ngoài vào, ta đi xin ít uống mấy ngụm.”
“Được.”
Tống Ly nhìn một đám người vây quanh giếng cạn, rồi sau đó lại cùng nhau đi về phía nhà ăn.
“Đi nhà ăn.” Tống Ly trực tiếp vận Khinh Thân Thuật, nhảy về phía nhà ăn.
Lúc này Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cũng nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi Tống Ly lao vào nhà ăn, nàng lớn tiếng hét lên: “Tất cả đều dừng lại!”
Bên trong nhà ăn, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Tống Ly.
Hôm qua còn tưởng nàng là ảo ảnh, hôm nay nàng lại thành tiên sinh dạy học, bởi vậy mọi người ít nhiều đều kính sợ nàng.
Nàng nói dừng lại, không ai dám động.
Tống Ly lập tức đi đến trước mặt một người, cầm lấy túi nước của hắn hỏi: “Nước này lấy ở đâu?”
Người đó vội đứng dậy, ngoan ngoãn trả lời: “Trên núi có một dòng suối nhỏ, ta múc ở đó.”
Tống Ly lại nhìn sang những người khác: “Còn ai mang nước từ ngoài vào nữa không?”
Nàng vừa dứt lười, có không ít người đều đưa bình nước của mình ra.
Dương Sóc ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong nhà ăn mới tiến vào, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cũng vừa đến.
“Hôm qua nước trong giếng trong thư viện gần hết rồi nên mọi người mới bàn nhau dậy sớm đi tới dòng suối nhỏ múc chút nước mang tới thư viện.” Dương Sóc nói.