Một ngày này, Lục Diễn có vẻ phấn chấn khác thường, dường như là vì biết thời gian mình ở quận Phong Tranh không còn nhiều nữa nên muốn làm thêm chút việc gì đó cho bằng hữu.
Hắn hết sức ra sức chào bán Kiện Vị Tiêu Thực Đan cho Tống Ly, lại không biết từ đâu kiếm được mấy phiếu giảm giá của Nguyên Bảo Luyện Khí Các tặng cho Tiêu Vân Hàn.
Bầu không khí trong Ngũ Vị Các ngột ngạt hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc Lục Diễn sửa mái nhà, Tống Ly thấy Lục Ngọc rời khỏi Ngũ Vị Các.
Ban đầu nàng định khuyên hắn nghỉ ngơi thêm một lúc nhưng Lục Ngọc đã không còn nghe lọt tai lời ai.
Sau khi rời Ngũ Vị Các, hắn đi tới phủ của Tinh Vũ đạo nhân.
Tinh Vũ đạo nhân đã sớm đoán được hắn sẽ đến nên cửa mở sẵn, đợi Lục Ngọc vừa tới liền có tán tu đón vào.
Mãi đến chạng vạng, Lục Ngọc mới rời khỏi phủ Tinh Vũ đạo nhân.
Lục Diễn cảm thấy thời gian ngày hôm qua trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến buổi tối, vị khách cuối cùng trong Ngũ Vị Các cũng ra về.
Tống Ly phải về trông con, Tiêu Vân Hàn cũng phải về lại gầm cầu của mình.
Nhưng hôm nay Lục Diễn không thể đi cùng bọn họ được nữa.
Từ biệt hai người xong, Lục Diễn đi về phía Thương hội Nguyên Bảo.
Thương hội Nguyên Bảo mở cửa suốt ngày lẫn đêm, giờ này vẫn còn sáng đèn, có nhân viên trực đêm.
Thấy Lục Diễn thất thần bước vào, có người tinh mắt phát hiện.
“Này, kia có phải là Nhị công tử không?”
“Là Nhị công tử, đúng là Nhị công tử!”
“Nhị công tử đến rồi!”
Thương hội náo nhiệt hẳn lên, Lục Diễn liếc mắt nhìn họ, không kiên nhẫn phất tay: “Đừng ồn ào, có gì hay mà ồn ào chứ? Phi thuyền đã chuẩn bị xong chưa?”
Nghe vậy, các nhân viên trong thương hội nhìn nhau.
“Phi thuyền gì ạ?”
“Nhị công tử muốn đi phi thuyền à? Ta sẽ lập tức điều một chiếc tới đây…”
Lục Diễn cau mày: “Không phải như thế. Chẳng lẽ ca ca ta không có ở đây sao, hôm nay hắn sẽ đưa ta rời khỏi quận Phong Tranh mà.”
“Đại công tử?”
Các nhân viên càng thêm nghi hoặc.
“Đại công tử đã rời khỏi quận Phong Tranh từ chiều rồi, Lý hội trưởng đích thân đi tiễn mà.”
“Ngươi nói cái gì?” Lục Diễn sửng sốt, sau đó ánh mắt ảm đạm dần sáng lên.
“Đại công tử đã rời khỏi quận Phong Tranh rồi.”
Nghe nhân viên nhắc lại, Lục Diễn đột nhiên hoan hô một tiếng, cũng không biết có phải bị động kinh không mà lập tức vui vẻ chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, Lục Diễn lại chạy ngược trở vào, nhìn chằm chằm các nhân viên vẫn còn đang đứng ngơ ngác rồi nói: “Đúng rồi, đừng nói với người khác là các ngươi quen ta đấy.”
“Cũng đừng nói với ai ta là Nhị công tử!”
“Còn nữa!”
Lục Diễn bước vào, giơ tay: “Đưa cho ta chút linh thạch để tiêu.”
…
Dưới gầm cầu, Tiêu Vân Hàn ngồi xếp bằng tu luyện. Có lẽ vì bên người quá yên tĩnh nên hắn rất khó có thể nhập định.
Cuối cùng hắn vẫn mở mắt, lấy Huyền Thiết Linh Kiếm ra.
Tu luyện không được thì luyện kiếm vậy.
Hắn đứng dậy, đang định ra ngoài tìm chỗ đất trống thì thấy một bóng người quen thuộc chạy từ đằng xa tới.
“Tiêu Vân Hàn! Tiêu Vân Hàn——”
Tiêu Vân Hàn chớp chớp mắt, xác nhận không phải ảo giác.
Lục Diễn đã chạy đến trước mặt hắn, kích động hét lên: “Ta không cần đi nữa! Ta có thể ở lại quận Phong Tranh rồi!”
“Sao thế?”
…
Ngũ Vị Các.
Liễu di nhìn Tinh Vũ đạo nhân ăn ngấu nghiến ngon lành: “Vậy ra hôm nay thằng nhóc Lục Ngọc đến tìm ngươi là mời ngươi thực hiện lời hứa trước kia, thu Lục Diễn làm đồ đệ à?”
Tinh Vũ đạo nhân cười tít mắt.
“Quả nhiên ta không nhìn nhầm thằng nhóc Lục Ngọc này mà. Hắn muốn bồi dưỡng đệ đệ mình trước khi chết, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, hắn vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của Lục Diễn.”
Liễu di khẽ hừ: “Trước kia ngươi nhất quyết không thu Lục Diễn, giờ lại vui vẻ thế này, chẳng lẽ ngươi sợ Thương hội Nguyên Bảo sao?”
“Sao có thể! Không thể nào!” Tinh Vũ đạo nhân liên tục phủ nhận.
Liễu di xùy một tiếng, đi đến cửa Ngũ Vị Các, nhìn về phía phủ đệ Tinh Vũ đạo nhân, khóe môi cong lên.
…
Trong phủ đệ Tinh Vũ đạo nhân, Tống Ly dỗ Trường Sinh ngủ xong lại bắt đầu đọc sách suốt đêm.
Mộc linh khí trong cơ thể giúp nàng tràn đầy sinh lực, dù chưa đến Trúc Cơ kỳ nhưng nàng có thể thức nhiều ngày liên tiếp mà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng hôm nay vì chuyện Lục Diễn phải rời khỏi quận Phong Tranh, Tống Ly hơi mất tập trung.
Đúng lúc này, trong viện bỗng nhiên có tiếng động vang lên, nghe có vẻ quen quen.
Nàng chợt nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng ra ngoài.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đang dựa vào tường, Lục Diễn cầm một vò rượu, nhướng mày nhìn Tống Ly.
“Rượu hoa quế, uống không?”
Trong mắt Tống Ly hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi không đi à?”
Lục Diễn nhìn về một hướng, sau khi xác nhận Tinh Vũ đạo nhân không có ở trong phủ liền nhảy vào tường, Tiêu Vân Hàn theo sau.
“Sao hả, ngươi còn muốn ta đi nữa à? Nói cho các ngươi biết nhé, đại ca ta thương ta nhất!”
Đặt rượu hoa quế lên bàn đá, Lục Diễn lại lật tay lấy ra ba chén rượu và một con gà nướng, ném gà nướng cho Tống Ly.
“Cho đứa nhỏ ăn!”
“Trường Sinh ngủ rồi.” Tống Ly nói vậy nhưng vẫn xoay người vào phòng.
Lúc hai người đến, Tống Trường Sinh đã tỉnh.
Tống Ly đốt hồn hương, cho Trường Sinh ăn gà nướng.
Tối nay ba người uống hết một vò rượu hoa quế, vừa tính toán thời gian Tinh Vũ đạo nhân quay về, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn vội vàng rời khỏi phủ, quay trở về gầm cầu.
Lúc trời sắp sáng, ở bên dưới gầm cầu, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn vẫn đang hưng phấn nói chuyện trời đất thì bỗng có một bóng người xuất hiện.
“Phan ca! Ta còn chưa nói với ngươi, ta không cần rời quận Phong Tranh nữa!” Lục Diễn thấy người đến, vội giơ tay chào.
Phan Nha cười híp mắt đến gần, lần lượt ném hai khối lệnh bài răng thú cho hai người.
“Cầm lấy, từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính là người của Liên Minh Tán Tu.”
Hai người nhận lệnh bài, trong mắt đều hiện vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, Tống Ly cũng nhận lệnh bài răng thú từ tay Tinh Vũ đạo nhân.
“Liên Minh Tán Tu mới thành lập được mười năm, hiện giờ là thời cơ tốt, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này, nếu không thành, tán tu sẽ không có chỗ đứng, lại không thể ngóc đầu.”
“Có thể nói, thế hệ này của các ngươi phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn hậu bối, chịu nhiều gian khổ hơn, nhưng các ngươi chỉ có thể tiến lên, không thể dừng lại.”
“Đây là ý nghĩa của lệnh bài răng thú. Nếu ngươi nhận, Liên Minh Tán Tu sẽ hết lòng truyền thụ.”
“Duới bầu trời này, hết thảy sự vật đều cùng chung nhịp thở. Nhật nguyệt luân chuyển, có lẽ sẽ có nhiều việc thay đổi mà chúng ta có thể thấy được, mà cũng có lẽ là không thể nhìn ra.”
“Tống Ly, ngươi có cảm nhận được linh khí hôm nay không?”
Tống Ly vốn không màng tranh đấu và trách nhiệm, nhưng nghe lời cuối cùng của Tinh Vũ đạo nhân, nàng liền im lặng thật lâu.
Cuối cùng nhận lấy lệnh bài răng thú.