Sau Khi Ta Chết, Cả Sư Môn Đều Hối Hận Không Kịp

Chương 10: Sinh nhật

Vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu, tách ra chút linh lực cuối cùng bảo vệ tâm mạch, nếu một chưởng này đánh trúng thì tốt, nếu bị hắn đỡ được, e rằng sẽ bị thương càng thêm nặng, không biết còn kịp tham gia đại bỉ tông môn tháng sau hay không.

Suy nghĩ nhiều như vậy, trên sân cũng chỉ trong nháy mắt.

Thẩm Đại nhìn thấy kiếm Long Uyên tỏa ra hàn quang, hung mãnh lao về phía mình, nàng vừa thầm kêu "xong rồi xong rồi ai bảo ngươi sĩ diện", vừa mặt không đổi sắc chuẩn bị chịu đòn.

Nhưng giây tiếp theo——

Thế kiếm phá mây xẻ núi bị chặn đứng giữa chừng.

Sợi dây thép quấn quanh thân kiếm phát ra tiếng ngân vang như dây đàn bị căng chặt.

Giang Lâm Uyên dừng thế phản công, Thẩm Đại lại hai mắt tỏa sáng.

Cơ hội tốt!

Thẩm Đại lập tức kết ấn, một chưởng đánh tới, Giang Lâm Uyên không kịp né tránh, chỉ đành cứng rắn chịu một đòn của Thẩm Đại, loạng choạng lùi vài bước mới đứng vững.

Một chưởng của thể tu, không dễ chịu chút nào.

Giang Lâm Uyên cảm thấy xương bả vai đau nhói, từng tấc xương cốt đều phát ra tiếng răng rắc nhỏ.

"Kẻ nào!"

Hắn nhìn theo đầu sợi dây thép quấn quanh thân kiếm.

Thẩm Đại cũng nhìn thấy những sợi dây mềm dai quấn chặt trên kiếm.

Kiếm Long Uyên sắc bén đến nhường nào, được rèn từ tinh thiết của núi Côn Ngô, có thể chẻ vàng cắt ngọc, vậy mà sợi dây này lại có thể quấn quanh thân kiếm mà không đứt, không biết là pháp khí lợi hại gì.

Đáng tiếc hiện tại nàng khí huyết hao tổn, ánh mắt mơ hồ, chỉ có thể thoáng nhìn thấy dưới gốc cây cách đó không xa có một bóng đen lờ mờ, hẳn là chủ nhân của sợi dây này.

-- Ừm, nhất định là một người tốt bụng lại có linh lực thâm hậu!

Giang Lâm Uyên giữ lấy bả vai bị Thẩm Đại đánh trúng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm thiếu niên tiên quân không rõ lai lịch kia.

Sợi dây này được phóng ra từ chiếc nhẫn bạc trên năm ngón tay của người đó, sức mạnh ngàn cân kéo lôi thân kiếm của hắn, vậy mà lại do thiếu niên này điều khiển bằng năm ngón tay!

"Thiên Tông pháp hội tuy nhằm mục đích giao lưu đạo pháp giữa các môn phái, nhưng chuyện riêng trong môn phái của ta, cũng không cần phiền đệ tử của tông môn khác nhúng tay."

Nói bóng gió là, lo chuyện bao đồng, cút đi.

Thiếu niên tiên quân mặc huyền y, thần thái phiêu dật, dung mạo lanh lợi, lúc này lại như cố tình giả vờ không hiểu, ngay cả sợi dây thép đang quấn quanh trường kiếm của hắn cũng không buông ra.

Làn giió cuối xuân thổi lay lọn tóc mai của hắn, quả là một thiếu niên ngông cuồng không sợ hãi.

"Ta cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà... nếu vừa rồi một kiếm kia của ngươi thật sự chém xuống, e rằng tin tức "đại sư huynh Thuần Lăng môn tự tay gϊếŧ chết sư muội" sẽ truyền khắp ba ngàn tông môn mất."

Như để chứng thực lời nói của thiếu niên tiên quân này, vừa dứt lời, Thẩm Đại bị choáng váng ù tai cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

"Đại Đại ——!"

Giang Lâm Uyên hoàn toàn không ngờ tới tình cảnh này, muốn tiến lên, lại quên mất mình vừa bị Thẩm Đại đấm một cú, loạng choạng vài bước suýt nữa thì ngã.

Thẩm Đại vốn đã suy yếu đến mức sắp ngất xỉu, nhưng trước khi nhắm mắt lại, vẫn cố gắng mở to mắt nhìn dáng vẻ chật vật của Giang Lâm Uyên.

Oán hận kiếp trước.

Sinh tử tình cừu.

Đánh hắn một cú trước đã, sau đó... tính sau vậy!

-

Thuần Lăng Đệ Thập tông, Đình Vân cung.

Thẩm Đại tỉnh lại khi hoàng hôn buông xuống, trăng non treo lơ lửng giữa trời.

"Cô tỉnh rồi à?"

Một giọng nói trẻ con thờ ơ vang lên bên cạnh giường.

"Bị thương nặng như vậy, nằm nửa ngày đã tỉnh, quả nhiên thể tu chính là da dày thịt béo."

Tiểu đồng đang dọn dẹp chai lọ trong khay, động tác qua loa và thiếu kiên nhẫn.

"Đừng nhìn nữa, đây là Đình Vân cung của Đệ Thập tông, đại sư huynh của cô đã nói với Nam Hoa chân nhân của chúng ta, mấy ngày nay cô cứ ở Đình Vân cung dưỡng thương."

Vết thương ngoài da đã được băng bó, Thẩm Đại bị quấn như xác ướp, cố gắng ngồi dậy.

"Hắn đâu?"

Nói đến đây, tiểu đồng liếc nhìn Thẩm Đại :

"Hắn ở đây điều tức một lúc, ăn chút đan dược, rồi bị nhị sư huynh của các người kéo về chúc mừng sinh nhật Nguyệt Đào sư tỷ rồi."

Tuy một chưởng của Thẩm Đại khiến Giang Lâm Uyên bị thương không nhẹ, nhưng dù sao hắn cũng có nền tảng tốt, không đến mức không xuống giường được.

Điều khiến nàng bất ngờ không phải là việc này.

"Sinh nhật?"

Hôm nay, cũng là sinh nhật của Tống Nguyệt Đào?

Kiếp trước lúc này nàng đã sớm nhận lỗi, bị phạt đến Tư Quá nhai, một lần kiểm điểm chính là hai tháng, đối với chuyện sinh nhật của Tống Nguyệt Đào hoàn toàn không biết gì cả.

"Đúng vậy, Nguyệt Đào sư tỷ bị thương, lại suýt bị tiểu nhân hãm hại, mọi người đều thương tiếc Nguyệt Đào sư tỷ, đặc biệt đợi người đông đủ, tổ chức sinh nhật cho nàng ấy trước."

Thì ra là vậy.

Nghe có vẻ, tiểu nhân này chắc chắn là nàng rồi.

"Nếu không phải ta bị sư tôn giao phó nhiệm vụ, bây giờ ta cũng đến Tử Phủ cung cùng mọi người thả đèn trời... chứ không phải ở đây chăm sóc người nào đó da dày thịt béo, mặt dày mày dạn."

Xem ra, người mặt dày mày dạn này nói cũng là nàng không sai.