Phu Quân Của Ta Ngọt Ngào Nhất Thiên Hạ

Chương 39

Kiều Hựu Niên cuối cùng cũng moi được sự thật từ miệng Tống Trường Sách, hắn nhìn Tống Trường Sách với vẻ mặt khó tả: "Gan đệ thật sự lớn lắm đấy, trước đây dẫn Chiêu Chiêu bỏ trốn đi làm thổ phỉ, bây giờ lại đưa cho Chiêu Chiêu cái gì mà vòng khóa tình khóa Tạ Hành lại, phải nói là, ta cũng có chút bội phục đệ đó."

"Nói đi cũng phải nói lại, trận đòn này của đệ cũng không oan."

Hắn ta coi như là lần đầu tiên gặp được người còn gây họa hơn cả mình.

Tống Trường Sách cũng không cho rằng đây là lời khen ngợi gì, nhưng vì ngại thân phận của đối phương cho nên hắn chỉ có thể mỉm cười.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không mang cái vòng khóa tình chết tiệt đó về phủ tướng quân!

"Món ăn lên rồi."

Liễu Tương không muốn thảo luận chuyện này nữa, vội vàng chuyển chủ đề: "Tống Trường Sách, huynh ăn nhiều một chút."

Kiều Hựu Niên không thích ăn chân giò lắm, nhưng thấy Tống Trường Sách ăn ngon lành như vậy, hắn cũng không nhịn được gắp một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như chân giò hôm nay thật sự thơm hơn rất nhiều.

Bữa cơm này, ba người phát huy triệt để tinh thần "ăn không nói, ngủ không mớ".

Trên bàn trống trơn như gió cuốn mây tan, ba người dựa vào ghế, híp mắt thoải mái.

"Trước đây sao không phát hiện ra món ăn của quán này lại ngon như vậy?" Kiều Hựu Niên cảm thán.

Liễu Tương đang định lên tiếng, thì nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận ồn ào.

Tống Trường Sách và Liễu Tương đồng thời đứng dậy dựa vào cửa sổ để nghe ngóng, động tác nhanh nhẹn khiến Kiều Hựu Niên phải lắc đầu.

Kiều Hựu Niên liếc nhìn chân Tống Trường Sách, khóe miệng giật giật: "Lúc này không đau nữa à?"

Tống Trường Sách không biết từ đâu lấy ra hạt dưa, chia cho hắn một ít, nói: "Kiều nhị ca, xem náo nhiệt."

Một bữa cơm, Kiều nhị công tử đã thành Kiều nhị ca.

Kiều Hựu Niên nhìn hai người đang dựa vào cửa sổ với vẻ mặt ăn ý, sao hắn càng nhìn càng thấy xứng đôi vậy? Bọn họ thật sự không thể thành đôi sao?

Cuối cùng, Kiều Hựu Niên vẫn cầm hạt dưa nằm bò vào chỗ trống giữa cửa sổ mà hai người chừa cho hắn.

"Rõ ràng là ngươi tự đυ.ng vào ta, sao lại thành ta đẩy ngươi, ta chưa tính toán với ngươi, ngươi lại muốn tống tiền ta, đây là đạo lý gì?"

Liễu Tương và Tống Trường Sách đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau một cái, Liễu Tương nói: "Giọng nói này nghe quen quen?"

Tống Trường Sách: "Nghe tiếp xem."

Động tác của hai người đồng bộ, như có một lớp màng vô hình ngăn cách người khác bên ngoài.

Kiều Hựu Niên: "..."

Hình như hắn và ca ca hắn cũng không ăn ý được như vậy đâu.

"Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi đẩy ta ta mới ngã, ngọc bội này của ta được làm từ ngọc ấm thượng hạng, trị giá ba mươi lượng bạc, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!" Một giọng nói hơi the thé vang lên.

Bách tính xung quanh nghe vậy đều bàn tán xôn xao.

"Ba mươi lượng? Quá đáng quá rồi."

"Đúng vậy, đây chắc là đến để tống tiền rồi."

"Ta thấy màu sắc này, hình như là của quán hàng rong ở đầu phố Nam, một lượng bạc có thể mua mười cái."

"Ngươi nói vậy, ta cũng thấy hơi giống."

Người nọ rõ ràng có chút nóng nảy, kéo người kia tiếp tục kêu gào: "Ta không quan tâm, ngọc bội này của ta trị giá ba mươi lượng, ngươi không bồi thường thì không được đi!"

"Những người đọc sách thánh hiền như các ngươi nhất định là hiểu lý lẽ, không thể không hiểu đạo lý làm vỡ đồ của người khác phải bồi thường chứ? Đừng có dựa vào việc có chút công danh mà bắt nạt những người dân thường như chúng ta, nếu ngươi không bồi thường, ta sẽ đến nha môn kiện cáo, để triều đình biết được phẩm hạnh của những người học sinh như các ngươi, sắp đến ngày yết bảng rồi, xem triều đình còn dám dùng ngươi hay không!"

Rõ ràng, đây là lời đe dọa trắng trợn.

Những người xung quanh nghe vậy đều biết thư sinh này chắc là gặp phải lưu manh, loại người này rất khó dây dưa, dính vào rồi thì khó mà thoát ra được, lập tức có rất nhiều người lùi lại phía sau, đặc biệt là những thư sinh cũng trọ ở khách điếm này, dường như sợ người kia chuyển mục tiêu sang tống tiền họ.

Thư sinh không kiên nhẫn muốn rút chân ra, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi người kia, trong lúc giãy giụa, khuôn mặt hắn lờ mờ lộ ra khỏi quán trà.

Liễu Tương và Tống Trường Sách đồng thời nhận ra hắn.

Là thư sinh áo xanh bên ngoài khách điếm Đương Quy!

Kiều Hựu Niên lúc này không thể nghe nổi nữa, tức giận vỗ mạnh vào bệ cửa sổ, nói: "Ta phải đi xem sao, là kẻ nào dám giữa đường tống tiền học sinh!"

Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người, liền thấy thư sinh kia từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội, hung hăng ném xuống đất, sau đó học theo tên lưu manh ngồi phịch xuống đất, hét lên: "Đây là ngọc bội tổ truyền của ta, bây giờ bị ngươi làm vỡ ta về biết ăn nói thế nào, ngươi phải bồi thường cho ta."

Mọi người xung quanh đều sững sờ, tên lưu manh cũng bị hắn làm cho kinh ngạc đến mức ngừng la hét, một lúc lâu sau mới phản ứng lại nói: "Không phải, rõ ràng là ngươi tự làm vỡ!"

Thư sinh không nói hai lời ôm chặt lấy tay hắn ta, tuyệt vọng và đau khổ tố cáo: "Rõ ràng là ngươi làm vỡ tại sao không chịu nhận, miếng ngọc bội này đến đời ta đã truyền được năm đời rồi, trị giá hơn trăm lượng, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta, nếu ngươi không bồi thường ta sẽ đến nha môn kiện cáo, ta phải xem xem kinh thành này còn có công đạo vương pháp hay không!"

"Trăm lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi!"

Tên lưu manh biết mình gặp phải đối thủ khó chơi, vừa đẩy thư sinh ra vừa hét lên: "Nhiều người như vậy đều nhìn thấy rồi, vừa rồi rõ ràng là ngươi tự làm vỡ, không liên quan gì đến ta!"

Nhưng những người xung quanh lập tức tản ra.

Rõ ràng, không một ai sẽ làm chứng cho hắn ta.

Tên lưu manh lập tức hoảng sợ.

"Nếu ngươi không muốn bồi thường, vậy thì đi gặp quan với ta." Thư sinh bò dậy từ dưới đất, kéo tên lưu manh nói: "Ngươi tên gì, nhà ở đâu? Có phải người bản địa kinh thành không, chẳng lẽ thấy chúng ta từ ngoài thành đến dễ bắt nạt, cố ý ở đây hãm hại người khác, ngươi nhất định phải đi gặp quan với ta, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!"

Tên lưu manh nào dám thật sự đi gặp quan với hắn, vội đẩy hắn ra rồi bỏ chạy.

Thư sinh ở phía sau hét lên: "Ngươi chạy cái gì, ngọc bội của ngươi trị giá ba mươi lượng ngươi không cần nữa à, ngươi chỉ cần bồi thường cho ta bảy mươi lượng là được rồi, đừng chạy, quay lại đây."