Sau Khi Người Qua Đường Giáp Ràng Buộc Với Thành Phố Văn Học TG

Chương 19

Ánh mắt Lục Lê Minh lảng tránh, bị nhìn thấu rồi sao?

Cậu ta ngượng ngùng nói: "Em chỉ hơi nghĩ một chút thôi."

"Anh? Dị năng của anh là đọc suy nghĩ sao?"

Dụ Chỉ liếc cậu ta một cái: "Không phải."

Lục Lê Minh lập tức giơ ngón tay cái: "Không hổ là anh Dụ, không cần dị năng cũng biết em đang nghĩ gì."

"..."

Dụ Chỉ há miệng, nhìn thấy giao diện dị năng của mình, lại nuốt lời trở vào.

Cậu thực ra không muốn giấu Lục Lê Minh dị năng của mình, chủ yếu là dị năng thức tỉnh thực sự quá khó nói, không thể nào mở miệng ra được.

Nhà ai mà người tốt lại thức tỉnh dị năng không có phân, nướ© ŧıểυ chứ?!

Do dự một lát, cậu mơ hồ nói: "Dị năng của tôi tương tự như dị năng lưu trữ không gian."

"Nhưng có thể chứa không nhiều đồ."

Lục Lê Minh không ngốc, cậu ta nhạy bén bắt được từ khóa "tương tự".

Tương tự dị năng không gian.

Nói cách khác, dị năng mà anh Dụ thức tỉnh chắc chắn là dị năng còn lợi hại hơn cả dị năng không gian!

Cậu ta không truy hỏi về chuyện dị năng, sốt ruột nhìn Dụ Chỉ: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

Dụ Chỉ đem cây lau nhà trên mặt đất để về vị trí cũ, liếc thấy bụi bẩn trên người Lục Lê Minh, nói với cậu ta: "Trời tối không tiện ra ngoài, cậu đi tắm trước đi, quần áo khăn tắm đều ở trong tủ, tự chọn đi."

Lục Lê Minh từ sau vụ tai nạn xe mấy ngày trước vẫn chưa được tắm rửa tử tế, nghe vậy, lập tức chạy vào phòng tắm.

Dụ Chỉ tiện tay cầm hai lát bánh mì nướng còn lại, nhét vào miệng.

Cậu mở Thành Phố Văn Học TG, nhìn vào danh sách yêu thích.

[Đạo cụ của tôi]

Tổng cộng 2 loại. (Phiên bản hiện tại loại này có tối đa 5 mục yêu thích)

Ngoài hợp đồng và thanh thép không gỉ dài, hiện tại còn có ba vị trí trống.

Dụ Chỉ tùy tiện thu ba món đồ trên bàn trà, thu đầy rồi, nhưng không có thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Lại thử đổi năm món đồ nhỏ đã thu thành đồ gia dụng lớn nhất trong nhà, vẫn không có thông báo.

Dụ Chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận một chút cơ thể.

Hoàn toàn không có cảm giác sử dụng dị năng quá độ mà Lục Lê Minh nói.

Lặp đi lặp lại nhiều lần thu vào, lấy ra, cũng giống vậy.

Không khó chịu, không đau đầu, chỉ cảm thấy hơi đói.

Chẳng lẽ phải thu những thứ lớn hơn?

Dụ Chỉ cau mày, lại xé một túi bánh quy.

Ăn xong một túi bánh quy, Lục Lê Minh cũng tắm xong.

Lục Lê Minh trần nửa thân trên vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa mặc quần áo: "Vừa rồi ống nước rung lên một cái, dọa chết em, em còn tưởng anh Cường đến rồi."

Dụ Chỉ: "Anh Cường?"

Lục Lê Minh: "Tiểu Cường." (Gián)

Dụ Chỉ im lặng, ai cũng nhận là anh hết à?

Lục Lê Minh ngồi phịch xuống sô pha, quay lại chủ đề chính: "Anh Dụ, anh đã làm xong nhiệm vụ hai chưa?"

Dụ Chỉ thành thật trả lời: "Vẫn chưa."

"Nghỉ ngơi một lát, đợi trời sáng rồi ra ngoài xem sao."

…………

Bệnh viện trực thuộc Đại học H số một

Chín tòa nhà lớn đã đổ sập hoàn toàn, dầm ngang gãy nát, cốt thép lộ ra, gạch vụn bụi đất đầy trên mặt đất, trên đống đổ nát, là xác của những sinh vật ô nhiễm chất chồng lên nhau dày đặc.

Xác gián lớn nhỏ xếp chồng lên nhau, có mấy con cơ thể rõ ràng đã bị cắt thành nhiều khúc, nhưng râu vẫn đang run rẩy, chất lỏng màu vàng xanh trong bụng nhỏ tong tỏng xuống, thấm ướt cả tường gạch.

Ở phía xa, một số con gián ô nhiễm còn sống theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, không dám đến gần, quay đầu bỏ chạy.

Phó Túc Tức thu hồi tầm mắt, không đuổi theo.

Nguồn ô nhiễm của gián không ở bệnh viện.

Gϊếŧ thêm nhiều sinh vật ô nhiễm cũng vô ích.

Hắn tiện tay ném tàn thuốc đang cháy về phía đống xác gián bên cạnh.

"Vù——"

Một ngọn lửa màu đỏ vàng đột nhiên bùng lên, lưỡi lửa với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nuốt chửng toàn bộ đống xác, bùng cháy dữ dội.

Phó Túc Tức rời khỏi cổng chính bệnh viện, đi đến bãi cỏ, chỉ thấy một con gián cao nửa người đang bò trên một cái xác không đầu.

Tiếng nhai nuốt xào xạc vang lên.

Nó đang ăn thịt người.

Phó Túc Tức làm như không thấy, đi thẳng về phía chiếc mô tô phía trước.

Nhìn thấy gián ở nơi sáng, có nghĩa là ở nơi tối đã không thể chứa nổi nữa.

Hắn hiện tại cần tìm là nguồn ô nhiễm.

Phó Túc Tức cầm mũ bảo hiểm trên xe mô tô lên, khép hờ mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mũ bảo hiểm một cách lơ đãng.

Bốn giờ chiều, hắn được sắp xếp tạm thời đến khoa cấp cứu để thực hiện một ca phẫu thuật nhỏ lấy dị vật trong l*иg ngực.

Bệnh nhân Quách Bằng Nghĩa, bị thương xuyên thấu ngực, có dị vật còn sót lại trong khoang ngực.

Ca phẫu thuật đang tiến hành được một nửa, cái gọi là hệ thống đột nhiên xuất hiện, cùng lúc đó, hắn phát hiện bệnh nhân đã bị ô nhiễm.

Dị vật trong khoang ngực là vật ô nhiễm — bọc trứng gián.

Quách Bằng Nghĩa có hai địa chỉ ở thành phố H.

Một là khu dân cư Bích Quế Viên ở phía nam thành phố.

Một là chung cư Vẫn Tinh ở phía bắc thành phố.

Bình luận trong phòng phát sóng cuộn điên cuồng:

[Người dùng "Bổ Sung Vitamin E" tò mò về dị năng của bạn, và đã thưởng cho bạn 50 đồng tiền thông dụng.]

[Người dùng "Chủ Nhân Của Hỏa Thần" ngưỡng mộ ngọn lửa của bạn, và đã thưởng cho bạn 50 đồng tiền thông dụng.]

[Người dùng "Thảo nhân đích thảo" tán thưởng trận chiến của bạn, và đã thưởng cho bạn 100 đồng tiền thông dụng.]

[Người dùng "Xanh Mơn Mởn" hy vọng bạn có thể tiếp tục chiến đấu, và đã thưởng cho bạn 10 đồng tiền thông dụng.]

[Người dùng "Vương Giả Mạnh Nhất" nhắc nhở bạn sau khi rời khỏi bệnh viện thì rẽ phải.]

Phó Túc Tức mở định vị trên xe, nhập địa chỉ, tùy ý trả lời vài câu hỏi.

"Dị năng rất nhiều."

"Bây giờ đi thăm bệnh nhân."

"Bởi vì tôi là một bác sĩ tốt."