Hai người càng lúc càng xa như vậy sao có thể tái hợp?
Ngoại trừ vấn đề đó, trong tấm ảnh cũng không hề có bất kỳ cảm giác tình cảm nào, không chỉ hai người lớn thậm cả đứa bé Thời Hòa Ngộ cũng không có giao lưu tình cảm gì, dù là tình yêu hay tình thân đều không tồn tại trong tấm ảnh.
Rõ ràng là hai người dựa vào kỹ thuật diễn để ăn cơm, vậy mà lúc chụp ảnh gia đình đều lười đến mức không thèm giả vờ.
Hạng Giản đặt tấm ảnh có vô vàn nghi vấn xuống bàn, tâm tình cô rơi xuống đáy cốc, tiện tay vuốt vuốt sợi tóc rơi xuống sườn mặt, cô tổ chức lại từ ngữ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thời Hòa Ngộ.
Thật ra sau khi biết chân tướng nào đó lại nhìn khuôn mặt của Thời Hòa Ngộ, cô có cảm giác đáp án đã được đặt trước mặt cô từ lâu rồi.
Tóc Thời Hòa Ngộ dài tới lỗ tai, chất tóc mỏng để lộ vầng trán no đủ, đôi mắt phượng xinh đẹp, điểm này giống Hạng Giản, còn mũi cao môi mỏng và khuôn mặt hơi lập thể rõ ràng là di truyền từ Thời Dực.
Nửa khuôn mặt trên giống Hạng Giản, nửa khuôn mặt dưới giống Thời Dực, đứa bé này cũng thật biết lựa chọn, toàn lựa gen tốt nhất trên người hai người.
Tuy bên trong còn rất nhiều chuyện không thể tìm hiểu lý do, nhưng có vài lời vẫn nên nói rõ ràng, Thời Hòa Ngộ là một đứa bé, nhưng nhóc có quyền được biết sự thật, Hạng Giản cũng không xem nhóc là đứa nhóc không hiểu sự đời, mà là một người thật sự có thể trao đổi ý kiến.
“Tiểu Hòa Ngộ, bây giờ chị hỏi em một vấn đề, em trả lời thật lòng cho chị nhé?”
Ánh mắt Hạng Giản nghiêm túc, làm Thời Hòa Ngộ theo bản năng hơi hoảng một chút.
Thật ra với trí thông minh của mình, nhóc đã mơ hồ ý thức được có chuyện gì đó xảy ra, nhóc chỉ không dám thừa nhận mà thôi, như thể chỉ cần nhóc không thừa nhận thì mẹ vẫn là mẹ trước kia.
Thời Hòa Ngộ không nói lời nào, Hạng Giản xem như nhóc cam chịu: “Hẳn là em cũng phát hiện chị không phải mẹ em đúng không?”
Nói xong cô cảm giác mình nói quá nghiêm túc, dù sao xét theo khía cạnh khoa học, cô chính xác là mẹ nhóc.
“Hoặc dựa theo lời em nói, chị không phải là mẹ vốn dĩ của em, là mẹ phiên bản trẻ tuổi hơn.”
Cuối cùng Thời Hòa Ngộ cũng ngẩng mặt lên, nhóc mím môi đáng thương nhìn Hạng Giản, động tác nhỏ kia quả thật là đúc từ cùng một khuôn với cô, lúc cô gặp phải chuyện không vui cũng sẽ vô thức mím môi như vậy.
Hành vi mang tính thói quen không thể lừa người khác, tuy trên mặt bé trai tỏ ra bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng chắc chắn không được tốt lắm.
Qua một lúc lâu sau, Thời Hòa Ngộ mới nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay nắm chặt quai đeo cặp sách, sắc mặt cũng trở nên hơi tái nhợt.
Nhóc thật sự lo lắng mẹ sẽ không cần nhóc, nhưng lại không muốn lừa mẹ, cho nên chỉ có thể căng da đầu thừa nhận.
Chuyện mà Thời Hòa Ngộ lo lắng cũng không xảy ra, Hạng Giản chỉ cảm thán sự thông minh của nhóc lần nữa rồi tiếp tục đề tài.
“Chị biết có lẽ em không hiểu tình huống bây giờ là thế nào, như vậy đi, chị sẽ đổi một cách nói khác giải thích cho em, Tiểu Hòa Ngộ em có từng xem bộ phim hoạt hình mèo máy chưa?”
Lần này Thời Hòa Ngộ không do dự lập tức gật đầu, nhóc biết chú mèo béo tròn tròn màu xanh kia, tuy trên TV đã không chiếu bộ phim đó từ lâu, nhưng mẹ sẽ đặc biệt tìm bộ phim ấy cho nhóc xem.
Hạng Giản yên tâm, vậy thì dễ giải thích hơn nhiều: “Mèo máy đến từ thế giới tương lai, nó có một cỗ máy thời gian, ngồi trên cái máy kia là có thể xuyên về quá khứ, cho nên trong túi nó luôn có vô số vật thần kỳ, giống như cuốn tiểu thuyết mà em mang cho chị vậy đó.”
Cô cười khẽ, duỗi tay sờ sờ đầu tóc lông xù xù của Tiểu Hòa Ngộ, cảm xúc mềm mềm mại mại thoải mái vô cùng.
“Ý nghĩa là, em chính là mèo máy của chị, cặp sách là túi thần kỳ, quyển sách kia là món quà em mang đến cho chị, mèo máy ngồi cỗ máy thời gian đến giúp đỡ nhóc cận Nobita, mà em thì ngồi cỗ máy thời gian đến giúp đỡ chị.”
Khác với vẻ ngoài tươi đẹp giọng nói của Hạng Giản lại cho người ta cảm giác rất dịu dàng và có lực trấn an, cô kể chuyện một cách trật tự rõ ràng, Thời Hòa Ngộ nghe xong câu chuyện thì dần mở to hai mắt, trong lòng nhóc chợt có hơi nhảy nhót một chút.
Ngầu quá! Nhóc vậy mà lại giống chú mèo máy thần kỳ trong phim! Nhóc giỏi quá đi!
Cuối cùng Thời Hòa Ngộ cũng hiểu được tình huống hiện tại, hóa ra là nhóc đeo túi thần kỳ ngồi cỗ máy thời gian tới đây, nhóc tới là để giúp đỡ mẹ khi còn trẻ.