Bên phía Tạ Ấu Di sau khi nói chuyện với hai vị công chúa điện hạ thì trở về ký túc xá, hộp đựng cơm trưa đã được đưa đến, đặt trên bàn vuông giữa phòng.
Nàng trước tiên rửa tay ở chậu đồng, chậm rãi mở hộp cơm, lấy thức ăn ra từng món một.
Đến món thứ hai thì nàng nhận ra điều bất thường, nhìn vào hộp cơm bằng gỗ hoàng hoa lê, món thứ ba cũng khác với trước đây.
Nàng lấy hết thức ăn ra, lặng lẽ quan sát.
Nhà bếp của học viện mỗi ngày đều thay đổi món ăn không sai, nhưng chưa bao giờ nàng thấy như bây giờ, mỗi món ăn đều giống như được ghép lại từ bát quái.
Tuy đều là một món chay hai món mặn, nhưng một đĩa lại ghép hai phần, số lượng gấp đôi.
Hơn nữa, ba món ăn được ghép lại đều là món nàng yêu thích.
Nếu nói là ý tưởng mới của đầu bếp học viện thì không có khả năng, dù sao cũng không thể trùng hợp đến mức một nửa đều là món hợp khẩu vị của nàng được.
Nghĩ như vậy, đáp án đã mơ hồ hiện ra.
Nàng đứng trước bàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi xuống, gắp đũa vào món ăn được chuẩn bị đặc biệt kia, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ lo lắng. Không biết chỗ Dương viện sĩ đã thám thính được tin tức gì chưa.
Nhưng nàng còn chưa nhận được tin tức từ phía Dương viện sĩ, ngược lại huynh trưởng Tạ Dục Phong của nàng lại biết được Tống Tấn Đình vậy mà đến nữ học kiêm nhiệm tiên sinh, trước mặt đám bạn bè hắn tức giận đến mức lật bàn, vội vàng đến học viện tìm nàng.
"Học không được thì thôi, Yểu Yểu về nhà với huynh trưởng, tránh bị kẻ gian ám toán!"
Tạ Dục Phong một đường chạy đến chỗ muội muội, tức giận đến mặt đỏ tía tai, kéo nàng định rời đi.
"Huynh trưởng, huynh bình tĩnh một chút, tự dưng đào đâu ra kẻ gian?" Tạ Ấu Di bất lực bị kéo đi.
"Tống Tấn Đình! Chính là tên khốn nạn đó! Hắn rốt cuộc muốn làm gì, muốn hành hạ ai, lại muốn dọa ai nữa?!"
Thanh niên nói liên hồi như bắn súng liên thanh, căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện. Tạ Ấu Di vùng vẫy không được, người làm trong thư viện càng không dám ngăn cản tiểu bá vương ngang ngược vô lý nổi tiếng ở kinh thành, đành trơ mắt nhìn tiểu cô nương đáng thương bị huynh trưởng bắt đi, mới nhớ ra phải đi báo tin cho Dương Hiến Thanh.
Không ít học sinh nghe thấy động tĩnh, đều lặng lẽ mở cửa sổ nhìn trộm, nghe rõ ràng lời mắng chửi của An Bình hầu thế tử.
——Tạ gia thật sự bị vị Tống tiên sinh mới đến của họ sửa trị rồi, kinh thành lần này sẽ càng náo nhiệt hơn.
Cảm giác khi có một người huynh trưởng vừa cưng chiều vừa bá đạo là như thế nào?
Tạ Ấu Di chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Chóng mặt buồn nôn... Bị "bắt cóc" trở về Hầu phủ, vừa xuống xe ngựa nàng đã vịn vào thành xe nôn ọe một trận, suốt dọc đường phi nhanh, mật xanh mật vàng đều sắp bị xóc ra ngoài rồi.
"Yểu Yểu làm sao vậy, khó chịu ở đâu?" Tạ Dục Phong vừa nhảy xuống ngựa đã thấy muội muội mặt mày tái mét, vội vàng đỡ nàng, lẩm bẩm, "Muội xem muội kìa, thân thể còn chưa khỏe hẳn, còn cố đến thư viện chịu khổ làm gì, mới một ngày đã thành ra thế này!"
Tạ Ấu Di được hắn đỡ, chỉ muốn đánh người.
Nam nhân da dày thịt béo, tuy là công tử bột ăn chơi, nhưng dù sao cũng đã luyện võ mấy năm, thể lực tốt hơn nàng không chỉ một chút. Đi đường xóc nảy cả một đoạn đường dài, vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng mà không hiểu được sự yếu đuối của nữ nhi.
Nhưng dù sao cũng còn biết đỡ nàng một chút.
Tạ Ấu Di cũng chẳng còn sức để nổi giận, để mặc ca ca từ từ đỡ mình đi đến phòng chính.
Đã có người chạy đi báo tin nói hai huynh muội đã về phủ, An Bình hầu phu nhân đứng đợi ở cửa viện, thấy con gái mặt mày tái nhợt, chân cũng mềm nhũn ra vì sợ.
"——Cái thằng nhóc thúi nhà con! Xóc nảy muội muội con không biết à, con đang vội đầu thai hay sao?!"
Sau khi hỏi rõ tình hình, An Bình hầu giáng một cái tát vào đầu con trai, đánh cho Tạ Dục Phong không dám ngẩng đầu lên.
"Thôi thôi, để Yểu Yểu nghỉ ngơi một chút." An Bình hầu phu nhân kéo trượng phu lại, dùng khăn lau mồ hôi trên trán do sợ hãi, "Thật là một phen hú vía, ta còn tưởng Yểu Yểu ở học viện thật sự xảy ra chuyện gì."
Tạ Ấu Di được dìu đến nghỉ ngơi ở gian phòng phía sau, bên ngoài cha mẹ và ca ca vẫn đang nói chuyện, nha hoàn giúp nàng cởi giày thêu hoa thì nghe thấy tiếng mẹ thở dài.
"Cho dù Tống gia tiểu tử có đi dạy học, nữ học cũng có quy củ của nữ học. Dương viện sĩ là người nghiêm khắc công chính, con cứ thế này mà đón Yểu Yểu về, Dương viện sĩ sẽ nghĩ thế nào về chúng ta? Người ngoài chẳng phải cũng sẽ đồn đoán lung tung sao?"
Tạ Dục Phong cười khẩy: "Con chỉ quan tâm muội muội thôi, người khác con không quan tâm! Dù sao con cũng không thể để hắn đến gần muội muội thêm một bước nào nữa!"