Hắn thực sự không ngờ rằng, một vị thần lại sợ người chết.
Nhìn thấy Tiêu Bắc Mặc quỳ xuống dứt khoát như vậy, Thẩm Đạc cũng tiến lên, quỳ một gối bên cạnh hắn, chắp tay nói: "Tuyết Thần, ta là Thẩm Đạc, dưỡng phụ của Tiêu Bắc Mặc. Cảm tạ ngài đã che chở Tiêu gia quân, bảo hộ Hoa Hạ!"
"Tiêu Bắc Mặc chỉ muốn để ngài thấy rằng hắn thật sự tự mình chém đầu Tạp Tư, tuyệt đối không có ý dọa ngài! Mong ngài đừng trách tội hắn."
Nhìn người đàn ông trước mặt, tuổi tác không khác gì cha nuôi mình, lại đang quỳ xuống trước mặt mình, Tô Du càng cảm thấy không thoải mái: "Các người đứng dậy đi, sau này đừng quỳ trước mặt tôi nữa."
Dù gì cô cũng không phải thần thật sự, không chịu nổi sự cung kính này.
"Tuân lệnh!" Tiêu Bắc Mặc đáp, đứng lên.
Thẩm Đạc không nghe thấy giọng của Tô Du, nhưng thấy Tiêu Bắc Mặc đứng dậy thì cũng đứng lên theo.
"Tuyết Thần các hạ, gϊếŧ được Tạp Tư không phải công lao của một mình ta. Đa tạ ngài đã ban cho ta dây thừng móc sắt và gậy điện, chúng đã giúp ta rất nhiều."
Tiêu Bắc Mặc khiêm tốn khiến Thẩm Đạc đứng bên cạnh liên tục liếc nhìn.
Hôm nay xem như ông ta đã thực sự mở mang tầm mắt.
Ông ta đã chứng kiến Tiêu Bắc Mặc trưởng thành, rất rõ tính cách kiêu ngạo ăn sâu trong xương tủy của hắn.
Tiêu Bắc Mặc cũng có tư cách để kiêu ngạo, mười lăm tuổi đã theo Tiêu gia quân ra chiến trường, lập nhiều chiến công hiển hách, giờ mới hai mươi tuổi đã trở thành tướng quân.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Tiêu Bắc Mặc có dáng vẻ khiêm nhường như vậy.
"Những thứ đó chẳng qua chỉ là hỗ trợ, vẫn là nhờ anh dũng mãnh."
Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng cô cũng không khó tưởng tượng, để gϊếŧ được Tạp Tư trong doanh trại địch, Tiêu Bắc Mặc đã phải đối mặt với nguy hiểm thế nào.
"Nhưng từ giờ đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Giọng Tô Du nghiêm túc hơn, "Tôi cần anh sống, hiểu không?"
Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, lòng Tiêu Bắc Mặc không khỏi dậy lên từng gợn sóng lạ thường.
Trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng dáng mơ hồ nhưng xinh đẹp, dịu dàng.
Tim hắn bỗng đập nhanh hơn.
"Lo chuyện chính đi nào." Thẩm Đạc thấy Tiêu Bắc Mặc bỗng ngây người, liền chọc nhẹ vào tay hắn.
Tiêu Bắc Mặc lúc này mới hoàn hồn, cố gắng phớt lờ đôi tai đang nóng lên của mình, mở miệng nói: "Tuyết Thần các hạ yên tâm, sau này ta sẽ không dễ dàng lấy mạng ra mạo hiểm nữa. Chỉ là lúc này, Tiêu mỗ vẫn có vài chuyện, mặt dày muốn nhờ đến ngài."
Có việc làm ăn rồi đây!