Người ở nhà này lêu đều biết lão tam này là người có tính cách không tốt nhất, ngày thường gương mặt lạnh lùng khó chơi.
Bà Lục tức giận đến mức đau bụng: “Lão tam, mày đứng yên đó!”
Lục Huyền vừa bước chân ra cửa lại quay đầu.
“Ngồi xuống ăn cơm.”
Mắt Thẩm Vũ vẫn còn đỏ nguyên: “Mẹ, đũa của anh ba bẩn, mẹ không cho anh ấy ra ngoài rửa, chẳng lẽ mẹ muốn đưa đũa của mình cho anh ấy à?”
Mắt cô gái đỏ ửng, gương mặt vô tội, giống như thật sự là đũa của Lục Huyền.
Thẩm Vũ nói xong còn nói tiếp một câu: “Vậy cũng không được, con và anh ba là vợ chồng, con không chê anh ấy, nhưng đũa của mẹ vẫn nên đừng để anh ba dung, con khó chấp nhận.”
Nói rất nhỏ.
Bà cụ sắp tức đến mức nổ tung phổi, tức đến mặt mày xanh mét.
Thẩm Vũ đã cúi đầu xuống ăn cơm, lúc này thỏa mãn cắn thịt, đáy mắt đâu còn nước mắt.
Không biết ai trên bàn ăn bật cười một tiếng.
Bà cụ đột nhiên có chút hối hận để con trai cưới một cô vợ như vậy.
Lục Huyền rửa đũa về, nhìn bầu không khí trên bàn cơm không tốt lắm, nhưng vợ anh thì sao, vùi đầu ăn cơm, thấy anh về còn khẽ cười một tiếng, giọng nói mềm mại: “Em tranh được một miếng thịt cho anh, anh ba, anh nhanh ăn đi.”
Lục Huyền nhìn thịt trong bát mình.
Ưm, hơi nhiều xương một chút.
Lại nhìn qua thịt trong bát Thẩm Vũ, chất đống thịt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Không biết còn cho rằng cô gắp miếng mình ghét nhất bỏ vào trong bát ăn.
Dáng vẻ vợ anh nhìn đơn thuần, chắc là không có ý đó.
Không thấy được chọc cho mẹ anh tức thành bộ dáng này, giống như cô không biết vậy.
Thời gian cứ trôi, Thẩm Vũ ăn, những người khác cũng đang ăn, lúc cô ăn no rồi, mắt thấy sắp ăn xong cơm, đến lúc rửa bát.
“Ai ôi, con đột nhiên đau bụng!”
Nói xong lập tức ôm bụng chạy ra ngoài.
Bà cụ nhìn bóng lưng cô, nói thầm: “Nấu cơm cho nhiều dầu ăn như vậy, cô ta không đau bụng thì ai đau bụng.”
“Cuộc sống ấy mà, trong lòng phải biết tính toán trước.”
“Con đàn bà phá của!”
Thẩm Vũ nghe thấy nhưng cũng không phản bác được, trước khi xuyên qua, cô không ghét nấu cơm, nhưng ghét rửa bát.
Thẩm Vũ chuồn đi, đi đến căn phòng hôm qua mình tỉnh lại, nhìn bên trên phòng vẫn còn dán chữ hỷ màu đỏ.
Trong phòng dán rất nhiều tờ giấy to nhỏ khác nhau.
Có chậu tráng men mới, gương mới, lịch đỏ lớn bằng bàn tay, tất cả đều rất có cảm giác niên đại.
Thẩm Vũ nhìn thấy gương lập tức cầm lên, nhìn người trong gương, mặt trứng ngỗng, một đôi mắt đẹp, con ngươi rất to, rất khiến người ta rung động, làn da còn đẹp hơn cô của đời trước, có lẽ là do còn trẻ tuổi, nhìn tổng thể, thật ra rất giống với cô của đời trước, chỉ là càng thêm ưa nhìn hơn.