Những người đi đường cúi đầu như thể không biết chuyện gì đang xảy ra, hoặc đã quá quen với những chuyện như thế này, không chút do dự chọn cách lờ đi.
Tɧẩʍ ɖυ nuốt nước bọt, những chữ viết và âm thanh trong đầu trùng khớp, đây chắc hẳn là đứa con ruột của nhà họ Thẩm?
Đúng lúc Tɧẩʍ ɖυ đang phân vân không biết nên mở lời ngăn cản như thế nào, thì Thẩm Tinh Thước nóng tính đã bước thẳng tới, thô bạo đẩy đám thiếu niên hư hỏng ra.
Đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu sắc, hình như không ngờ có người xen vào, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tinh Thước đi một mình, cùng chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền thì lập tức nhếch miệng cười đầy ngạo mạn.
"Lại thêm một con mồi nữa này! Hôm nay vận may tốt thật, cả cậu ấm nhà giàu cũng xếp hàng đi du lịch bụi à?"
Đám côn đồ không coi Thẩm Tinh Thước cao mét tám ra gì, bọn họ làm nhiều chuyện xấu, rất coi thường những chiêu trò giả tạo của đám học sinh.
Thẩm Tự Bạch và Thẩm Trường Canh đứng phía sau nhướng mày, "ra ngoài du lịch", theo lời của Tɧẩʍ ɖυ chẳng phải em trai ruột sống rất nghèo khổ sao?
Thẩm Tinh Thước tính tình nóng nảy bốc đồng, nghe vậy liền không nhịn được ra tay, với tư cách là đội trưởng đội bóng rổ, Thẩm Tinh Thước đánh nhau càng không kiêng dè gì.
Đám côn đồ dựa vào số đông quen thói trấn lột, nhưng lại không mang theo dao, Thẩm Tinh Thước tuy bị thương ngoài da nhưng cũng không để đối phương chiếm được lợi thế.
Thẩm Tự Bạch và Thẩm Trường Canh đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn người thân mình bị bắt nạt, sự ra tay dứt khoát của họ khiến Tɧẩʍ ɖυ há hốc mồm kinh ngạc, cuối cùng nhìn đám côn đồ chửi rủa bỏ đi.
An ninh khu dân cư này kém, cộng thêm việc đám côn đồ không mang dao gây chết người, do đó cảnh sát cũng không quản lý quá chặt, mọi người đành mặc cho bọn họ bỏ đi.
Mọi người không để ý rằng, cậu nhóc bị bắt nạt nấp trong góc đang lặng lẽ nhét con dao nhỏ trong tay áo vào, ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt đáng thương tủi thân.
[Ừm... Đây là cậu chủ thật sao?]
Tɧẩʍ ɖυ vội vàng tiến lên, nhìn cậu thiếu niên tiều tụy và đáng thương, lòng tràn đầy áy náy.
So với một cậu chủ giả yếu ớt được nuôi trong chốn vàng son như cậu, cậu nhóc này ăn mặc giản dị, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi và bất lực, giống như một đứa trẻ đáng thương bị chịu áp bức lâu ngày.
"Không sao rồi, tụi anh đưa em đi bệnh viện nhé?" Thẩm Tự Bạch thấy hai em trai luống cuống tay chân, cố gắng tỏ ra hòa nhã với cậu nhóc: "Những người khác trong nhà em đâu?"
"Em có một chị gái, chị ấy bị lạc mất rồi." Cậu nhóc hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt dò xét, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
"Đừng khóc, anh..." Tɧẩʍ ɖυ thấy tay cậu nhóc bẩn thỉu thì lập tức đưa khăn giấy trên người sang, còn lén lút giúp cậu nhóc gỡ cỏ trên đầu.
Bé con Tiểu Du nhiệt tình không hề nhận ra, khi cậu nhóc kia giới thiệu về gia đình mình, ánh mắt của mọi người nhà họ Thẩm bỗng ảm đạm hẳn.
[Huhu từ nhỏ đã lạc mất chị gái, cuộc sống của cậu bé này chắc hẳn rất khổ cực.]
Tɧẩʍ ɖυ đau lòng gãi đầu, ngồi xổm trước mặt thiếu niên như cây nấm nhỏ, dè dặt chọc chọc vào cánh tay cậu nhóc: "Em tên gì vậy?"
Thiếu niên liếc nhìn quần áo xinh đẹp trên người Tɧẩʍ ɖυ, cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, giọng nói mang theo sự tổn thương và yếu đuối: "Trình Cẩn."
[Là con ruột sao? Chắc chắn là con ruột rồi!]
Đôi mắt to của Tɧẩʍ ɖυ đảo quanh, vẻ mặt hoang mang pha lẫn nghi hoặc, trong tiểu thuyết đều viết là nhìn một cái là sẽ thấy tương tự, sao cậu lại không nhìn ra được nhỉ.
Tɧẩʍ ɖυ bối rối vỗ vỗ đầu, còn không quên xoa xoa tay tỏ vẻ mạnh mẽ.
[Cậu bé này gầy quá, xem ra mình là anh lớn rồi.]
Tɧẩʍ ɖυ ngây thơ thầm đắc ý, không để ý thiếu niên đang lặng lẽ rụt tay lại, tránh để hai người tiếp xúc trực tiếp.
Trình Cẩn căng mặt, đôi môi run nhẹ cho thấy sự chấn động trong lòng thiếu niên.
Thẩm Tự Bạch thấy vậy, ánh mắt thoáng lướt qua nét suy tư, chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Đường xá không an toàn, tụi anh đưa em về nhà nhé."
"Không cần đâu, nhà em ở ngay gần đây ạ." Nghe thấy lời đề nghị đưa mình về nhà, Trình Cẩn hơi cúi đầu, hai tay ôm lấy cánh tay đầy đáng thương: "Tại không, không có gì để tiếp đãi mọi người cả."
[Huhuhu mình thật có lỗi, em trai đáng lẽ phải được sống tự do tự tại, sao lại có thể nói ra những lời tự ti như vậy.]
Nghe giọng nói cay đắng của Trình Cẩn, Tɧẩʍ ɖυ lo lắng tới nhảy dựng lên, lại quên mất chân mình đang bị thương, giây tiếp theo đã kêu lên đau đớn: "Ui da..."
"Tiểu Du!"
"Thằng nhóc không biết suy nghĩ này!"
Sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía Tɧẩʍ ɖυ, Trình Cẩn cũng không kìm được mà nhìn sang, thấy mọi người vây quanh cậu thiếu niên, khóe miệng cậu nhóc nhếch lên một nụ cười cay đắng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.