Thần Toán Tiểu Manh Phi Siêu Hung Dữ

Chương 8

Trấn Quốc Công Cơ Đại Chùy gãi gãi bộ râu quai nón trên cằm, nói với Không Ly: “Cái nhẫn này ta quên ai tặng rồi, trông cũng được đấy. Ta là kẻ thô kệch, chẳng dùng đến, tặng cho con rể vậy.”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân.”

Không Ly: Quả nhiên là kẻ thô lỗ, hoàn toàn không biết nhìn hàng.

Cơ Nhị Lang – Cơ Thành Văn là người duy nhất trong Cơ gia có dáng vẻ thư sinh, từng lọt vào top ba kỳ thi Văn khoa năm trước, chỉ là thứ hạng hơi… thấp một chút.

Lúc tặng quà, hắn ta giữ vẻ đoan trang, trịnh trọng nói: “Miếng băng ngọc này là quà của một thương nhân giàu có ở Miêu Châu, ta đã sai người chế tác thành ngọc bội. Ngọc này trong suốt như nước đóng băng, rất hợp với khí chất thanh nhã của muội phu.”

“Đa tạ Nhị ca.”

Không Ly: Miếng ngọc đẹp thế này, e rằng đến khi Cơ gia sụp đổ là có thể bán được ngay.

Cơ Tứ Lang – Cơ Thành Yến với hai quầng thâm to nặng dưới mắt, vẻ mặt áy náy: “Không biết muội phu thích gì, nhưng ta nghĩ tặng vàng là không sai. Muội phu từng là người xuất gia, nên ta đã sai người chế tác pho tượng Phật nhỏ này, mong muội phu đừng chê ta thô tục.”

“Tứ ca khách khí rồi, ta rất thích.”

Không Ly hoàn toàn không thấy tục tĩu, hắn nhìn chằm chằm tượng Phật vàng nhỏ, trong đầu tự động quy đổi thành ngân lượng.

Cơ Thất Lang – Cơ Thành Bảo vẫn là một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn ta gãi đầu, cười hì hì: “Cây trâm gỗ này là do ta thắng sư huynh khi tỷ thí khinh công mà có được. Nhìn bộ dạng đau lòng kia, hẳn là đáng giá không ít tiền. Muội phu yên tâm, là đồ mới tinh, sư huynh ta chưa từng dùng qua.”

“Tiểu thất ca có lòng rồi.”

Không Ly: Đồ quý hiếm thế này, dù có dùng qua cũng chẳng hề gì.

Còn Cơ Tam Lang – Cơ Thành Côn, hắn ta mê múa đao chơi kiếm, liền tặng một thanh đoản đao. Đoản đao sắc bén có thể cắt sắt như bùn, quả là một món vũ khí tuyệt hảo.

“Thanh đao này ta có hai cái, một cái tặng Bát Nương, cái còn lại tặng muội phu, có thể dùng để phòng thân.”

“Đa tạ Tam ca, ta nhất định trân quý yêu thích.”

Không Ly không hứng thú với thanh đao, nhưng vỏ đao lại nạm đầy đá quý lấp lánh, gỡ ra chắc hẳn bán được kha khá tiền.

Sau một lượt nhận quà, Không Ly chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Cơ gia quả thật giàu nứt đố đổ vách.

“Con rể ăn mặc thế này quá mức đơn giản rồi, lão Tứ, chuẩn bị cho nó vài bộ quần áo đàng hoàng!” Cơ Đại Chùy nhắc nhở.

Cơ Tứ Lang nghe vậy, lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Phụ thân nói phải, muội phu giờ là người nhà ta, sao có thể ăn mặc thế này ra ngoài? Ngày mai ta sẽ bảo Cẩm Tú Trang may cho muội phu hai mươi bộ quần áo, mỗi bộ một kiểu khác nhau.”

Không Ly khẽ động tai.

Cẩm Tú Trang?

Chẳng phải là tiệm tơ lụa nổi tiếng nhất Yến Kinh, nơi được các phu nhân quyền quý săn đón hay sao?

Nghe nói, nếu ai chịu bỏ ra số tiền lớn, có thể mua đứt một mẫu vải độc nhất vô nhị ở Yến Kinh. Tháng trước, Thẩm Tam Nương của phủ Thừa Ân đã bỏ ra một ngàn lượng bạc để mua một mẫu vải.

Mặt ngoài, ông chủ của Cẩm Tú Trang mang họ Ngô, không ngờ chủ nhân thực sự phía sau lại là Cơ Tứ Lang.

Khoan đã, Cơ Tứ Lang vừa nói… sẽ đặt cho hắn hai mươi bộ không trùng lặp?

Vậy chẳng phải hắn sẽ khoác lên người hơn hai vạn lượng bạc sao?!

Không Ly vẫn giữ dáng vẻ tao nhã của bậc quân tử, nhưng thực ra đầu óc đã trống rỗng.

“Tứ ca, nhớ chọn màu sắc thanh nhã một chút.” Cơ Trăn Trăn nhắc nhở.

Cơ Tứ Lang nghe tiếng gọi “Tứ ca” mềm mại ngọt ngào, tim liền tê rần: “Bát muội cứ yên tâm.”

Người Cơ gia không ai rảnh rỗi, sau khi tán gẫu vài câu liền ai nấy bận việc của mình.

Không Ly trở về phòng, bày hết lễ vật nhận được ra trước mặt, nhìn đến ngây người.

Phát hiện Cơ Bát Nương đang nhìn mình chằm chằm, Không Ly nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giữ phong thái quân tử đoan trang: “Nhạc phụ và các vị ca ca đều quá khách khí rồi.”

Cơ Trăn Trăn thầm cười trộm trong lòng.

Chậc, cái gì mà thần tiên hạ phàm, rõ ràng là một tên tiểu hòa thượng nghèo chưa từng thấy qua thế gian.