Thần Toán Tiểu Manh Phi Siêu Hung Dữ

Chương 7

Người nho nhã đúng là người nho nhã, suýt chút nữa Cơ Trăn Trăn còn tưởng thứ mình chảy không phải nước miếng, mà là loại kim tân ngọc dịch gì đó thật sự.

Nhưng bị người ta nhìn thấy chảy nước miếng, mặt mũi của Cơ Trăn Trăn vẫn có chút không chịu nổi, bèn giữ khuôn mặt mũm mĩm nghiêm túc, không muốn nói chuyện, chỉ liếc mắt đánh giá vị phu quân mới cưới.

Không Ly đã thay bộ hỷ phục của hôm qua, mặc một thân áo vải trắng đơn giản, tóc đen nửa búi, cài một cây trâm ngọc thô sơ.

Nếu đổi lại là người khác mặc bộ này, Cơ Trăn Trăn chỉ có thể thấy hai chữ "nghèo kiết", nhưng Không Ly thì không, chỉ mặc vải thô cũng có thể làm người khác cảm nhận được tiên khí đầy mình.

Tối qua ánh nến lờ mờ, tuy nhìn ra được dung mạo tuyệt sắc, nhưng không rõ ràng như ban ngày. Hôm nay nhìn kỹ, ngũ quan và chân mày như được vẽ ra, từ đầu đến chân đều toát lên thi vị, giống như một khối ngọc ấm áp ngập tràn tiên khí.

Hả? Khoan đã!

Cơ Trăn Trăn trợn tròn mắt, xáp lại gần quan sát.

Một người có khí chất xuất trần như tiên nhân thế này mà lại có... quầng thâm mắt?!

Không Ly khẽ ngửa đầu, tránh gương mặt tròn trịa đang áp sát: "Phu nhân đang nhìn gì vậy?"

"Huynh tối qua ngủ không ngon à?"Cơ Trăn Trăn hỏi.

Không Ly điềm nhiên giải thích: "Có lẽ là lạ giường."

Cơ Trăn Trăn đề nghị: "Không thì, huynh đem giường quen ngủ ở nhà dời qua đây?"

Dù chút sắc xanh dưới mắt không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đối phương, nhưng nếu lâu dài, tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, khí chất cũng giảm sút đáng kể. Như vậy thì không ổn.

Không Ly hơi dừng một chút, rồi nói: "Không cần phiền phức vậy, chắc vài ngày nữa sẽ quen."

Cơ Trăn Trăn: "Ồ, tùy huynh."

Không ngủ chung thì nàng muốn lăn lộn thế nào trên giường cũng được, mà ngủ chung thì tối qua đã chứng minh nàng vẫn ngủ rất ngon.

"À! Giờ là canh mấy rồi? Có trễ giờ dâng trà cho phụ thân không?"Cơ Trăn Trăn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù phu quân là người ở rể, không cần bái kiến phụ mẫu, nhưng vẫn phải theo nàng đến dâng trà cho trưởng bối, sau đó làm quen với người trong phủ.

Không Ly điềm đạm đáp: "Vừa rồi nhạc phụ đã sai người đến nhắn, nói rằng khi nào phu nhân dậy thì khi đó chúng ta đi."

Tuy không gấp, nhưng Cơ Trăn Trăn vẫn nhanh chóng sai nha hoàn chuẩn bị, tránh để phụ thân và các ca ca đợi lâu.

Nha hoàn hầu hạ chọn cho nàng một bộ váy lụa màu hồng đào thêu hoa văn chỉ bạc, búi tóc kiểu song loa, cài thêm đôi trâm bướm chao động, vừa đáng yêu vừa quý phái.

Phủ Trấn Quốc Công không có nữ chủ nhân, nhân khẩu đơn giản. Trong đại sảnh, Trấn Quốc Công - Cơ Đại Chùy ngồi chính giữa, bốn người nhi tử chia nhau ngồi hai bên, lần lượt là Cơ Nhị Lang, Cơ Tam Lang, Cơ Tứ Lang và Cơ Thất Lang.

Ba người còn lại hoặc là có việc không về được, hoặc là ở bên ngoài tìm không thấy bóng dáng.

Nhìn qua một lượt, Cơ gia có năm người, rõ ràng rành mạch.

Lúc này, cả năm người đều cười tủm tỉm nhìn Không Ly.

Dù họ cho rằng Không Ly chỉ là bình hoa vô dụng, nhưng ngay khi hắn vừa vào Cơ gia, hồn phách của Bát Nương đã được gọi về. Chỉ riêng điểm này, hắn đã là đại công thần của Cơ gia rồi!

"Con rể à, từ nay chúng ta là người một nhà, con cứ coi nơi này là nhà mình, không cần khách sáo!" Gia chủ Cơ Đại Chùy lên tiếng.

Không Ly đã dâng trà xong, giữ vẻ nhã nhặn, mím môi cười: "Con nhất định sẽ không khách sáo với nhạc phụ và các huynh trưởng đâu."

Câu này khiến Cơ Đại Chùy và các nhi tử của ông nghe rất sướиɠ tai, liền vui vẻ lấy ra lễ vật.

Không Ly giữ vẻ ung dung như mây gió, không kiêu ngạo không tự ti mà lần lượt nhận lấy, trong lòng lại hít một hơi thật sâu.

Chiếc nhẫn ngọc bích mà Cơ Đại Chùy tặng, chất liệu không tầm thường, có tiền cũng khó mà mua được.

Ngọc bội của Cơ Nhị Lang là loại băng ngọc thượng hạng, trong suốt, tinh khiết như nước.

Cây trâm gỗ điêu khắc vân mây mà Cơ Thất Lang đưa ra, ít nhất cũng được làm từ gỗ hoàng kim trăm năm tuổi.

Còn bức tượng Phật vàng sáng lấp lánh của Cơ Tứ Lang, to bằng bàn tay, lại là vàng nguyên chất.

Từ Cơ Đại Chùy đến Cơ Thất Lang, ai cũng cười hớn hở, trên mặt họ như viết bốn chữ to: Nhà giàu khí thô!