"Ngươi hỏi nhiều thật." Liễu Thiều lắc đầu: "May mà ta kiên nhẫn, nếu là người khác chắc đã mặc kệ ngươi rồi."
Bạch Miểu hừ lạnh, không buồn tranh luận với hắn.
Sư tôn còn kiên nhẫn hơn hắn nhiều, mà đâu có thấy người tự mãn như vậy.
"Câu hỏi thứ nhất rất đơn giản, bởi vì hai bảo kiếm này được cùng một vị luyện kiếm sư rèn ra trong cùng một thời điểm, chúng như cặp song sinh, không phân biệt cao thấp, nên đều được xem là tốt nhất."
"Về câu hỏi thứ hai..." Liễu Thiều nhướng mày, đôi mắt sáng rỡ, kiêu ngạo toát ra từng chữ: "Hạng nhất vốn là của ta, có gì phải nghi ngờ?"
Khẩu khí quả là không nhỏ.
Nhưng hắn nói cũng đúng, Liễu Thiều là thiên tài, hắn có tư cách để nói điều đó hơn ai hết.
Bạch Miểu không khỏi giơ ngón cái lên tán thưởng: "Không hổ danh là ngươi."
Liễu Thiều mỉm cười tự mãn, vỗ vai Bạch Miểu: "Vậy nên, hạng nhất ngươi đừng mơ tới, cố gắng mà giành hạng nhì đi."
Bạch Miểu lắc đầu: "Ta chẳng buồn thi thố gì, đi cho có thôi."
Liễu Thiều ngạc nhiên: "Ngươi không muốn hai thanh bảo kiếm đó à?"
"Ta đâu phải ngươi, muốn gì là được nấy." Bạch Miểu thản nhiên đáp: "Hơn nữa, ta vẫn chưa chắc chắn mình sẽ đi theo con đường nào, ta thấy chuyên về luyện đan cũng khá tốt."
Không cần đánh đấm, còn có thể bán đan dược kiếm tiền, lời to.
Lần này đến lượt Liễu Thiều nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.
"Nhưng sư tôn ngươi là Kiếm Tôn đấy." Hắn nói: "Là đệ tử của Kiếm Tôn mà lại không học kiếm, nghĩ sao cũng thấy lạ chứ?"
Bạch Miểu: "..."
Nghe cũng có lý?
Liễu Thiều tiếp tục dẫn dắt: "Hơn nữa bây giờ mọi người đều biết ngươi là đệ tử của Kiếm Tôn, ngươi không chỉ đại diện cho bản thân nữa mà còn là thể diện và danh tiếng của Kiếm Tôn. Nếu ở Hội Tuyển Kiếm thua quá thảm hại..."
Hắn chưa nói hết câu, nhưng vẻ mặt của Bạch Miểu càng lúc càng nghiêm túc.
"Ngươi nói đúng." Nàng lập tức ngồi thẳng người, khiêm tốn hỏi Liễu Thiều: "Vậy, Liễu sư huynh, ngươi thấy giờ ta cố gắng liệu có kịp không?"
"Tất nhiên là kịp." Liễu Thiều tự mãn mỉm cười: "Ta hiểu rõ đầu óc của ngươi, từ giờ nghiêm túc luyện kiếm đi!"
Bạch Miểu hăng hái đáp: "Được!"
***
Trong đại điện Thượng Thanh Phong, không gian rộng lớn lạnh lẽo. Chưởng môn đứng trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, vẻ mặt đầy khó xử.
"Huyền Hư trưởng lão nói thế nào?" Giọng nói của Thẩm Nguy Tuyết vẫn bình thản.
"Hắn nói đệ tử đó tâm tư bất chính, lại còn ăn nói linh tinh trước mặt hắn, nên đã bị kéo về cấm túc rồi..."